Chapter 10

117 11 0
                                    

_____ALWAYS_______
chapter 10:
Đã một năm trôi qua rồi,tôi nhớ ngày ấy cậu còn bên tôi an ủi và dỗ dành khi tôi buồn, khóc hay thậm chí tức giận thì cậu cũng có thể xua tan chúng đi. Nhưng giờ, cậu đâu rồi, Draco?
Cái đêm mà cậu nói lời tạm biệt tôi cũng chính là lần cuối tôi với cậu nói chuyện với nhau, chính xác là thế. Chắc hẳn cậu đã phải giày vò bản thân để ngó lơ tôi như thể đây là một việc hết sức bình thường. Tôi không thể diễn tả được cái cảm giác trong tôi lúc này được, khó chịu lắm. Giống như một người đang bị đa tính cách vậy. Cứ buồn rười rượi mà không nói nên lời. Tôi đã là gì của cậu đâu mà phải như thế chứ.
Nỗi buồn ấy như cách mà bạn vừa mất đi một người bạn cho là quan trọng nhất, một phần giống bạn thân và một phần giống như chia tay người yêu.
Không, tôi đã yêu đâu! Nhưng trong tim vẫn cứ lặp đi lặp lại cái cảm giác khó tả ấy.
Không được rồi,Mione. Mày phải mạnh mẽ lên để xứng đáng là một Gryffindor chứ! - tôi tự dày vò bản thân.
Nhưng không còn cách nào khác, tôi đành đi vào thư viện để mượn sách. Kì lạ thật, rõ ràng tôi đã rất thích mùi hương nơi thư viện tỏa ra, một mùi hương nhẹ nhàng, ấm áp của những cuốn sách làm tôi ngỡ như đang ở phòng kí túc xá nhà Gryffindor. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, tôi lại ghét chúng, hương thơm dịu dàng đó làm tôi nhớ đến Draco, nhớ lúc cậu còn bên tôi, dịu dàng biết mấy.
Tôi nhanh chóng lắc đầu để xua tan những dòng suy nghĩ đó và cầm cuốn sách, mệt mỏi đi đến gốc cây cổ thụ quen thuộc ngày nào.
Nó vẫn ở đây, không thay đổi.
Nhưng cái cảm giác và người ấy đã khác rồi.
Câu đã xa tôi một cách lặng lẽ
Tôi cũng mất cậu khi nào cũng không hay.
Mắt tôi rưng rưng, giọt lệ chực lăn xuống má. Tôi nhẹ nhàng lau chúng đi rồi thẫn thờ ngồi xuống gốc cây cổ thụ.
Đừng, đừng nghĩ đến Malfoy nữa, ta đã xa nhau rồi!- vừa nghĩ tôi vừa lật sách ra.
Là cuốn " Công chúa ngủ trong rừng" của dân Muggle sao? Nhìn cũng khá hấp dẫn nên tôi liền lật ra đọc thử.
"Ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng mong: "Ước gì mình có một đứa con nhỉ?." Nhưng ước hoài mà vua và hoàng hậu vẫn chưa có con.
Một hôm hoàng hậu đang tắm thì có một con ếch ở dưới nước nhảy lên bờ nói với bà:
- Điều bà mong ước bấy lâu sẽ thành sự thực. Hết năm nay bà sẽ sinh con gái.
Lời ếch tiên tri quả là đúng. Hoàng hậu sinh con gái đẹp tuyệt trần. Vua thích lắm, mở hội lớn ăn mừng. Vua mời tất cả bà con họ hàng, bạn bè thân thuộc, người quen và mời cả các bà mụ đến để họ tận tâm săn sóc, thương yêu con mình.
Trong nước bấy giờ có mười ba bà mụ. Nhưng vua chỉ có mười hai đĩa vàng, do đó một bà mẹ không được mời.
Hội hè linh đình. Lúc tiệc sắp tàn, các bà mụ đến niệm chú chúc mừng công chúa: Bà đầu chúc đức hạnh, bà thứ hai chúc sắc đẹp, bà thứ ba chúc giàu sang, phú quý... cứ như vậy các bà mụ chúc công chúa tất cả những điều tốt đẹp có thể mơ ước được ở trần gian. Bà thứ mười một vừa dứt lời chúc tụng thì bỗng bà mụ thứ mười ba xuất hiện. Bà muốn trả thù vì không được mời dự tiệc. Bà xăm xăm tiến tới chỗ công chúa chẳng thèm nhìn ai, chào ai. Bà hét lên:
_ " Đến năm mười lăm tuổi công chúa sẽ bị mũi quay sợi đâm phải rồi lăn ra chết!"
Rồi chẳng thèm nói thêm nửa lời, bà đi ra khỏi phòng. Mọi người còn đang kinh hoàng thì bà mụ thứ mười hai bước ra. Bà tuy chưa niệm chú chúc tụng công chúa nhưng lời chú của bà cũng không giải được lời chú độc địa kia, mà chỉ làm giảm nhẹ được thôi. Bà nói:
- Công chúa sẽ không chết, mà chỉ ngủ một giấc dài trăm năm.
Nhà vua muốn tránh cho con khỏi bị nạn nên ra lệnh cấm kéo sợi trong cả nước. Tất cả những lời chúc của các bà mụ đều thành sự thực: công chúa xinh đẹp, đức hạnh, thùy mị, thông minh, ai thấy cũng phải yêu.
Chuyện xảy ra đúng lúc công chúa tròn mười lăm tuổi. Hôm ấy, vua và hoàng hậu đi vắng, công chúa ở nhà một mình, màng đi lang thang khắp cung điện, tạt vào xem tất cả các buồng và các phòng. Sau cùng nàng tới một chiếc cầu thang, nàng trèo lên từng bậc thang xoáy trôn ốc chật hẹp và dừng chân trước một chiếc cửa nhỏ. Ổ khóa có cắm một chiếc chùa đã rỉ, nàng cầm chìa quay thì cửa mở tung ra. Trong buồng có một bà già đang ngồi chăm chú kéo sợi. Nàng hỏi:
- Cháu xin chào bà, bà làm gì vậy?
Bà lão gật đầu đáp:
- Bà đang kéo sợi.
- Cái gì nhảy nhanh như cắt thế kia hở bà?
Nàng vừa mới sờ vào xa kéo sợi thì lời chú của bà mụ thứ mười ba hiệu nghiệm: nàng bị mũi quay đâm vào tay. Nàng ngã ngay xuống chiếc giường ở cạnh đó và thiếp đi. Cùng lúc, cả cung điện cũng rơi vào một giấc ngủ triền miên. Vua và hoàng hậu vừa về, mới bước chân vào buồng đã nhắm mắt ngủ luôn. Cả triều đình cũng lăn ra ngủ. Ngựa trong chuồng, chó ngoài sân, bồ câu trên mái nhà, ruồi đậu trên tường, tất cả đều ngủ. Cả ngọn lửa bếp đang chập chờn cũng đứng lặng. Thịt quay cũng ngừng xèo xèo. Bác đầu bếp thấy chú phụ bếp đãng trí, đang kéo tóc chú, bác cũng buông ra ngủ. Gió ngừng thổi. Cây trước lâu đài không một chiếc lá rụng.
Quanh lâu đài, bụi hồng gai mọc mỗi ngày một rậm, phủ kín cả lâu đài, chẳng còn nhìn thấy gì nữa, cả đến lá cờ trên mái cũng không thấy. Rồi ở trong miền ấy, nhân dân truyền tụng lại là có một bông hồng xinh đẹp đang ngủ triền miên. Người ta gọi công chúa là công chúa Hồng Hoa. Thỉnh thoảng cũng có một vài hoàng tử nghe kể về câu chuyện truyền thuyết ấy đã chui vào bụi hồng gai tìm cách vào lâu đài, nhưng bụi gai như có tay giữ chặt họ lại, khiến họ bị mắc nghẽn.
Cứ thế năm tháng trôi qua. Một ngày kia lại có một hoàng tử tới nước này. Chàng nghe một ông lão kể lại rằng sau bụi gai có một tòa lâu đài, ở đó có nàng công chúa Hồng Hoa ngủ triền miên đã được trăm năm. Vua, hoàng hậu và cả triều đình cũng đều ngủ cả. Ông lão còn bảo là theo lời tổ phụ kể lại thì đã có nhiều hoàng tử tìm cách chui qua bụi hồng gai nhưng đều bị mắc lại ở đó.
Nghe xong, hoàng tử nói:
- Con không sợ, con muốn tới đó để gặp nàng Hồng Hoa xinh đẹp.
Ông lão hết sức can ngăn, nhưng hoàng tử không nghe.
Hạn ngủ triền miên trăm năm đã qua, đã đến lúc công chúa Hồng Hoa tỉnh giấc. Hoàng tử đến gần bụi gai thì chỉ thấy toàn những bông hồng to tươi nở như đón chào và giãn lối để chàng đi khỏi bị xây xát. Chàng đi qua tới đâu bụi hồng gai khép kín lại đến đó. Vào tới sân lâu đài, chàng thấy ngựa và những con chó tam thể đang nằm ngủ. Trên mái nhà, chim bồ câu rúc đầu vào cánh lặng lẽ. Chàng vào cung thấy ruồi đậu im trên tường, bác đầu bếp ngủ trong tư thế giơ tay như định tóm đầu chú phụ bếp. Còn cô hầu gái thiếp đi khi đang ngồi làm dở lông con gà đen. Chàng đi vào điện chính thấy cả triều đình đều ngủ. Trên ngai vàng vua và hoàng hậu cũng đang ngủ. Cảnh vật im lặng như tờ. Có thể nghe thấy rõ hơi thở của chàng. Tiếp tục đi, chàng tới trước một căn phòng, đó chính là căn phòng nơi công chúa Hồng Hoa ngủ. Chàng mở cửa bước vào thấy nàng đang nằm, dáng đẹp lộng lẫy. Chàng ngắm nhìn không rời mắt, rồi cúi xuống hôn nàng. Chàng vừa đụng môi thì công chúa Hồng Hoa bừng tỉnh. Nàng mở mắt nhìn chàng trìu mến. Hai người dắt tay nhau đi xuống lầu. Vua, rồi hoàng hậu và cả triều đình đều đã tỉnh dậy. Ngựa ngoài sân đứng lên quẫy mình, chó săn nhảy lên ngoe ngoẩy đuôi, bồ câu trên mái nhà vươn cổ, ngóc đầu nhìn quanh rồi bay ra cánh đồng, ruồi bậu trên tường lại tiếp tục bò, lửa trong bếp lại bùng lên, chập chờn và đun thức ăn, thịt quay lại xèo xèo, bác đầu bếp cho chú phụ bếp một bạt tai làm hắn kêu toáng lên, cô hầu bếp làm nốt lông gà.
Lễ cưỡi của hoàng tử và công chúa Hồng Hoa được tổ chức linh đình. Hai vợ chồng sống trọn đời hạnh phúc."
_ ( truyện cổ Grimm)_
Tôi dụi mắt, chợt nhận ra trong lòng nôn nao việc gì đó mà không thể nói ra một cách thẳng thắn, vì tôi đang lẩn trốn sự thật chăng?
Mệt đừ cả người, tôi nằm xuống bãi cỏ chợp mắt một chút.
Nếu như... chàng hoàng tử không đến như cách mà bà tiên thứ mười ba tiên tri thì công chúa sẽ mãi mãi...
Hay, nếu đang trên đường giải cứu công chúa thì liệu... chàng bỏ cuộc và quay lưng đi như cách Draco đã làm với tôi...
Được rồi, mày đang bị điên, Mione ạ. nên tốt nhất là ngủ một giấc thật ngon đi đã, rồi mọi chuyện sẽ khác thôi.
Tôi đành "nghe lời" bản thân và rồi lim dim chìm vào giấc ngủ say.
Anh ấy đang nắm lấy tay tôi, chúng tôi cùng nhau chạy lên ngọn đồi được trải cỏ xanh mướt. Gió nổi lên một cách mạnh mẽ, thổi bay đi những buồn phiền lo âu của những ngày tháng mà tôi được sống, thật nhẹ nhàng biết bao.
Bầu trời thật mơ hồ.Bầu trời mở rộng ra hết mức. Nó được tô sắc bằng màu xanh nhạt trên cùng và pha lẫn đâu đó một chút hồng phấn cùng da cam. Mây từng tảng rải khắp trời. Sáng sớm hay chiều tà?
Anh trao cho tôi chiếc bông hoa màu trắng xinh đẹp nhất mà tôi được thấy trong cuộc đời theo một cách nào đó không rõ, không phải do vẻ đẹp mà thiên nhiên đã trao tặng cho nó, cũng chẳng phải là do nó là bông hoa duy nhất trong cả ngọn đồi có được nét tươi tắn, trong sáng rói như thời thanh xuân của một đời người. Bông hoa ấy đẹp theo một cách riêng của nó, nhưng có lẽ... là do người tặng tôi chiếc bông ảnh hưởng đến nét đẹp riêng biệt đó.
Tôi nhẹ nhàng nhận lấy.
Choàng tỉnh dậy thì đã thấy trời đã xế chiều,bầu trời chuyển sang màu cam của sashimi cá hồi, nó mờ ảo một cách kì lạ, mây nhẹ nhàng trôi mà không có bất cứ điều gì bận tâm đến chúng, tôi hoảng hồn thắc mắc có việc gì làm cho bản thân ngủ say đến thế. Là do giấc mơ ấy chăng?
Tôi dựa lưng vào gốc cây nhìn đăm chiêu vào cỏ một cách vô thức.
Nếu anh ấy là Draco, tôi đã rất biết ơn vì mình đã kịp thời thức dậy, còn không, có lẽ tôi sẽ chìm vào một giấc ngủ mãi mãi giống như Hồng Hoa mà không có bất cứ chàng hoàng tử nào đến giải cứu được, ngoại trừ anh.
_ " Này Drackie, chúng ta sẽ công khai vào năm sau nhé?"
_ " Anh sẽ công khai nếu em thích."
Giọng nói quen thuộc vang lên giữa bầu không khí im lặng, chỉ có tiếng côn trùng rì rầm với nhau trong tán cây gần đấy là phát ra âm thanh khó chịu nhưng chúng chỉ giao động ở một khu vức nhất định. Tôi như bị đứng hình khi phát hiện ra giọng nói đó là của Draco và một cô gái nào đó mà tôi chưa từng nghe bao giờ.
Trong lòng chất chứa nỗi lo sợ và đau buồn, thất vọng làm tôi như muốn đâm vào tim của mình để nó có thể hoạt động như cách bình thường nhất.
_ " Anh yêu em, Alva ạ. anh yêu em hơn tất cả mọi thứ."
_ " Em cũng thế, Rồng Con của em."
_ " Đây là nơi đầu tiên chúng ta đến ngoài chỗ lâu đài ngu ngốc kia, chỉ có mỗi mình em và anh mới biết nơi này thôi." Draco dịu dàng nắm tay cô gái được gọi là Alva đi khắp đồng cỏ, cô bé này vẻ thích thú lắm, nó mở to đôi mắt nâu hạt dẻ lung linh ra như thể lần đầu tiên được thoát ra nơi tù giam vậy.
Và rồi, Draco nhổ lên từ đất chiếc hoa màu vàng xinh xắn và nổi bật nhất cả đồng cỏ, tặng cho gái kia làm cho cô hạnh phúc biết bao.
Tôi chợt nghẹn ngào nước mắt, nhận ra rằng... khung cảnh này không khác gì trong giấc mơ mà cô đã thấy.
Thì ra đấy không phải là mình, cô gái trong giấc mơ đấy.
Nhưng trong lòng tôi lại len lói một chút hận thù, có vẻ vì câu nói " Chỉ có mỗi mình em và anh mới biết chỗ này thôi" mà Draco đã trao cho Alva. Nếu vậy, sự hiện diện của tôi có ý nghĩa gì trong cuộc đời cậu ấy?
Trong nỗi bực tức, tôi gạt đi nước mắt, mạnh mẽ đứng lên và đi ra khỏi gốc cây cổ thụ. Thật thú vị khi được thấy vẻ mặt bỡ ngỡ của cô gái đó.
_ " Bất ngờ nhỉ?" tôi cười nhếch mép nhìn cô gái đó, rồi quay sang nhìn Draco với vẻ mặt khá thích thú. Tôi cũng tò mò rằng, cậu ấy sẽ làm gì.
| somethings i want to say|: xin lỗi mọi người vì sự lười biếng của toii, nhưng không sao, nay toii rảnh rồi nên sẽ ra chapter mới nhanh hơn:3

[ Dramione] AlwaysNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ