CHAP 26: Nét cười trầm

4.6K 169 32
                                    

Chap 26: Nét cười trầm

Một số sự việc không thể xác định nổi bắt đầu từ đâu. Có lẽ, bầu trời u uẩn đêm nay là vết sẹo của những đám mây xám nặng nề dăng trong ngày của rất rất nhiều năm trước

Hoàng hôn nhập nhoạng lùi dần sau chuỗi những ngọn núi xếp thành các nếp uốn lớn. Đêm đen loang lổ buông dần trên những tòa nhà cao chọc trời. Tịnh gió. Không sao. Mảnh trăng teo nhỏ kỳ quặc như miếng bánh mốc queo quắt, treo tít sau những tảng mây đen kịt. Ánh sáng nhờ nhờ lặng tênh phủ xuống khu đô thị ô sầm uất mắc chứng khó ngủ. Chưa bao giờ ngớt những thanh âm ầm ỹ khua khoắng suốt tối.

Ô cửa sổ sáng chưng, ô cửa sổ đen ngòm đan xen nhau trên các tòa chung cư như phản ánh hàng nghìn số phận, hàng triệu cuộc đời khác nhau trên thế giới. Ô cửa đang hé thường lập lờ một câu chuyện. Ô cửa sập kín bưng luôn ém nhẹm một bí mật.

Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ khi những chiếc blouse trắng lặng lẽ rời đi. Chàng trai trẻ tiến tới bên mép giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống, mỗi một động tác đều khẽ khàng như đang nâng một ly thủy tinh. Đôi mắt chằng chịt suy tư của anh lướt dọc trên người đàn ông trung niên xanh xao trong bộ đồ bệnh nhân. Ông nửa mơ nửa tỉnh, trán nhíu chặt tạo thành các nếp da gấp nổi cộm. Hơi thở ông không đều đặn như những giọt nước biển đang luồn qua ống dẫn nhựa như loài bò sát, lần lượt nhảy tọt vào cơ thể suy nhược. Ông đã phát bệnh khi cô con gái cưng mất tích hơn tuần lễ.

Đêm mang màu đen, nhưng thường là những thời khắc, những chốc lát, những bất chợt con người tỏ rõ bản thân nhất, như tự bật que diêm soi khắp lòng mình. Lâm Viên đưa tay vuốt khẽ dấu chân chim hằn nơi khóe mắt người bố đang oằn thân chịu từng trận tung hoành của bệnh tật. Nhìn thấy ông tiều tụy, gồng mình gánh trăm sự đời, anh mới ngớ ra, anh đã xa lánh ông như bãi rác thải hôi thối kể từ lúc nhận thức được rõ ràng về cái chết của mẹ.

Một số sự việc không thể xác định nổi bắt đầu từ đâu. Có lẽ, bầu trời u uẩn đêm nay là miếng vết sẹo của những đám mây xám nặng nề giăng trong ngày của rất rất nhiều năm trước. Ngày bố anh bước lệch sang con đường sai trái.

Kể cả mẹ kế hay mẹ kế đều chẳng thể biết, sau cái mác ông chủ của công ty tin học quy tụ những IT siêu đẳng, bố từng là phần tử phản động ủ mưu lật đổ chính quyền. Phát tán tài liệu bôi nhọ nhà nước, lập hàng loạt trang web giả mạo lãnh đạo tung hàng tá tin đồn thất thiệt, lén bắt tay cùng những tổ chức tội phạm buôn bán vũ khí trái phép, phân phối ma túy, rửa tiền. Mẹ sợ hãi một ngày bố anh sẽ sa lưới pháp luật, như cá mập là cơn ác mộng của đại dương chợt lăn ra chết bởi nghẹn con mồi to. Mẹ khiếp sợ ngày con trai mẹ lớn lên sẽ bị bố đầu độc tư tưởng, nối tiếp những bước tội lỗi.

Bố không bao giờ chịu để lọt màng nhĩ những lời khuyên nhủ, nài nỉ, trách móc lẫn than khóc. Mẹ buộc phải hành động cho bố thấy. Mẹ tự sát, và bố đã nhìn thấy rất rõ cái chết đấy là mẹ lựa chọn bản thân là con tốt thí chứng minh bàn cờ bố bày ra đã sai bét. Mẹ mất, bố lao đao lật ngược bàn tay từ đen sang trắng. Bố nhấc chân rẽ qua con đường ngợp ánh sáng, vùi quá khứ bẩn thỉu cùng cái chết của mẹ sau hiện tại lạnh lùng.

Phím đàn và bàn phímNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ