Chẳng có gì ngạc nhiên nếu mẹ cậu lại tìm tới Jin, nhất là khi bà biết chuyện xảy ra giữa họ hai tháng trước. Chẳng ai quan tâm Namjoon nghĩ ra sao. Cảm nhận của cậu thì có quan trọng gì đâu. Sau tất cả những thứ rắc rối này, Namjoon càng thấm thía rằng bản thân mình chẳng có tí trọng lượng nào hết.

"Ừ, anh chỉ... lo," Jin thở ra một tiếng. "Anh không biết em đã đi đâu sau đêm đó. Anh đã cố gọi cho em nhưng anh biết là em sẽ không trả lời vậy nên anh chỉ còn biết gọi cho mẹ em."

Cuộc trò chuyện lại rơi vào im lặng. Sự im lặng cùng với Jin chưa bao giờ ngượng ngập như thế này. Chưa bao giờ. Sự im lặng cùng với Jin chưa bao giờ kéo dài bởi anh sẽ luôn làm rộn ràng bầu không khí bằng những câu đùa cổ lỗ sĩ mà Namjoon đã biết thừa đáp án. Sự im lặng cùng với Jin từng rất thoải mái khi họ có thể ngồi đó, nhâm nhi ly cà phê của riêng mình và vẫn cảm thấy bầu không khí thật ấm lòng. Sự im lặng cùng với Jin đã từng rất thoải mái, họ có thể chẳng cần nói thành lời bất cứ một câu nào mà vẫn hiểu được hết những suy nghĩ của nhau.

Giờ thì sự im lặng lại trở nên quá khủng khiếp đến mức Namjoon phải tự hỏi, cuộc gặp hôm nay liệu có cơ may nào giúp cho tình trạng của họ trở nên tốt đẹp hơn lên.

"Em không định nói gì sao?" Jin nóng lòng. Có một vẻ tuyệt vọng rõ ràng trong giọng nói của anh và Namjoon sợ rằng nếu mình ngẩng đầu lên, cậu sẽ phải đối mặt với sự thật rằng hai tháng vừa qua cũng đã rất khó khăn với Jin. Cậu không thể để khuôn mặt đau đớn ấy của anh tiếp tục ám ảnh mình trong những cơn ác mộng đêm về nữa.

"Namjoon, anh rất nhớ em. Vẫn luôn luôn nhớ."

Thế đó. Những lời nói khiến Namjoon nhói đau và siết chặt nắm đấm tay. Cậu biết phải đáp lại anh như thế nào chứ? Dĩ nhiên cậu cũng nhớ Jin. Cậu nhớ những buổi tối cùng nhau xem phim, những lần âu yếm nhau trên ghế dài, những nụ hôn, những cái ôm. Cậu nhớ Jin, nhưng thỉnh thoảng, cậu thực sự muốn mình có thể quên đi cảm giác ấy.

Jin cố gắng bắt lấy Namjoon nhưng cậu lập tức rụt về, thả tay xuống gầm bàn, nghiêm túc đặt chúng trên đùi. Cậu nhắm mắt lại và thở dài, cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.

"Hôm đó là ngày kỉ niệm của chúng ta, Jin. Đó là lý do tại sao đêm đó tôi nấu ăn. Đó là lý do tại sao tôi xin anh hãy về nhà sớm," Namjoon cố gắng nói thành câu giữa những tràng thở nghẹn ngào, vẫn không hề nhìn lên.

"Anh xin lỗi," Jin lắp bắp. "Anh đã quên mất. Anh thật sự, thật sự là bởi vì công việc ở ngân hàng và—"

"Tôi có thể hiểu được điều đó," Namjoon cắt ngang. "Nếu anh chịu giải thích thì tôi có thể đã hiểu. Tôi biết anh rất coi trọng công việc của anh, Jin, điều đó nên làm. Nhưng anh về trễ tận mấy tiếng. Tôi đã bỏ qua. Tôi không phàn nàn gì cả mặc dù bản thân cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm. Ngày hôm đó đối với tôi vô cùng quan trọng." Namjoon ngừng lại, nhếch môi cười tự giễu. "Nhưng tôi đoán là không phải như thế với anh."

"Không đúng vậy đâu, Joon," Jin nhanh chóng tìm cách chống chế.

"Đừng gọi tôi như thế," Namjoon gắt lên, đôi tay dưới bàn run rẩy kịch liệt. "Anh không được phép gọi tôi như thế nữa." Cảm giác cay cay nơi sống mũi dâng tràn và hai mắt Namjoon nhòa lệ. Cậu tự mắng chửi bản thân vì dễ dàng đau lòng như thế. Trước đây, chuyện này đâu thành vấn đề gì chứ. Cậu có thể thoải mái thể hiện cảm xúc của mình trước Jin, người mà vào thời điểm này đây vẫn đang nhìn cậu chăm chú không hề phán xét. Giờ thì, Namjoon thấy mình chỉ như một chiếc lá yếu đuối, mỏng manh.

"Anh đã nói dối," Namjoon tiếp tục. "Cái ngày trong siêu thị. Thậm chí là trước đó nữa, anh đã luôn luôn nói dối tôi và anh không thể trông mong tôi cảm thấy ổn với chuyện đó."

"Em cũng đã nói dối anh mà," Jin đốp lại nhưng Namjoon có thể nhìn thấy một tia lúng túng trong đôi mắt anh. Namjoon nhìn thấy những giọt nước long lanh, sự tuyệt vọng, sự hối tiếc và cả sự kiệt sức trong đôi mắt ấy. "Em đã nói rằng chúng ta cần một khoảng thời gian nhưng bây giờ, em như đang cố gắng để kết thúc nó ngay lúc này vậy."

"Không phải tôi nên thế sao? Sau tất cả những gì anh đã làm với tôi?"

Jin không trả lời, chỉ mím chặt môi thay vào đó. Anh dựa vào lưng ghé, lấy ra môt thứ từ trong túi áo khoác. Một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được thắt một dải ruy băng màu bạc. Jin cẩn thận đặt nó xuống mặt bàn và đẩy về phía Namjoon. "Em mở ra đi," anh thì thầm.

Bằng những ngón tay run rẩy và cảm giác hồ nghi, Namjoon nhíu mày, đưa cánh tay vẫn nắm chặt từ nãy giờ lên bàn và mở chiếc hộp ra. Nằm ở trung tâm, bao lấy bởi những miếng vải nhung trơn mịn là chiếc nhẫn vàng lấp lánh với một đường bạc chính giữa được chạm khắc tinh tế và đầy nổi bật. "Cái gì đây?"

"Đêm đó, khi anh nói anh đi mua mấy thứ lặt vặt," Jin bắt đầu. "Anh đã đi tới vài cửa hàng trang sức trong thành phố, cho họ xem những ý tưởng mà anh đã tự nghĩ ra suốt mấy tháng qua và để họ thiết kế lại theo đúng tiêu chuẩn. Ken... cậu ấy biết kế hoạch của anh và hứa sẽ giúp vì anh không tin tưởng lắm vào mấy nhà thiết kế xa lạ. Bọn anh gặp nhau ở siêu thị ngày hôm đó bởi vì chỉ có lúc ấy Ken mới rảnh nên anh đã quyết định liều lĩnh và rời khỏi ngân hàng sớm hơn thường lệ. Ken bảo phải đi mua vài thứ trước khi bọn anh đến cửa hàng trang sức của bạn trai cậu ấy."

Namjoon ngồi thẳng dậy khi nghe nhắc tới hai chữ 'bạn trai'. Đây thật sự là một thông tin mới mẻ. "Nhưng em nhìn thấy bọn anh. Anh đã nói dối là đang ở văn phòng bởi vì không muốn em nghi ngờ. Nó, đáng lẽ là một bất ngờ...cho sinh nhật của em. Anh đã không thể đưa nó cho em. Anh đã nghĩ tới việc đến nhà em nhưng lại sợ em sẽ đuổi anh đi."

"Jin, chuyện này là sao?" Namjoon hỏi lại, ước sao Jin không thể nghe ra sự nghẹn ngào của mình.

"Joon...Namjoon. Chúng mình đã luôn ở bên nhau và anh biết anh không thể sống một cuộc sống mà không có em ở trong đó. Anh yêu em không phải bởi vì em đẹp trai, hay vì em thông minh giỏi giang hay bởi vì em quá vị tha. Anh yêu em bởi vì em đã dạy cho anh cách tự yêu lấy bản thân một lần nữa vào cái lúc mà anh nghĩ mình đã bỏ cuộc, sau những gì xảy ra với Ken." Jin dừng lại, khẽ bật cười chua chát và lau đi những giọt nước mắt. "Mẹ nó, anh đã muốn cầu hôn em từ ngày kỉ niệm hai năm của chúng ta nhưng anh biết lúc đó em vẫn chưa sẵn sàng. Và có lẽ anh cũng vậy. Anh đoán là lúc đó anh vẫn còn quá ngây thơ nhưng, chết tiệt, anh đã luôn luôn muốn kết hôn với em từ cách đây lắm rồi."

"Nhưng chắc là anh đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Anh đã tính toán sai tất tật. Anh không nên giấu diếm em bất cứ chuyện gì, nhất là có sự tham gia của Ken trong đó. Anh muốn giữ bí mật với em càng lâu càng tốt nhưng khi em rời đi, anh đã dành thời gian để suy nghĩ, để nhìn lại xem anh đáng ra có thể hành xử như thế nào để mọi thứ tốt hơn."

Cả hai nhìn nhau ngây ngốc, Jin mạo hiểm nói ra tất cả và để Namjoon biết mọi thứ. "Anh xin lỗi, Namjoon. Anh xin lỗi vì đã không đủ tốt. Nhưng anh xin lỗi, anh không thể để em rời khỏi anh được."

-----------------------------------------------

[RM/SEOKJIN][TRANS] Just How I Love YouWhere stories live. Discover now