Chương 48: Du Ngoạn Núi Thanh Phương

1.7K 26 0
                                    

  Qua một đêm ngủ thật yên ổn, thời điểm Thư Liên mở mắt ra, Hàn Triệt đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường, hai tay chống đỡ mặt, ánh mắt không nháy nhìn cô.

"Em đang đợi chị rời giường?" Chẳng lẽ trên mặt mình có cái gì sao? Thư Liên xoa xoa mặt.

Hàn Triệt gật gật đầu, chỉa chỉa ngoài cửa sổ: "Hôm nay thời tiết tốt lắm, chúng ta đi lên núi Thanh Phương một chút đi."

"Núi Thanh phương? Dường như cách đây mấy trăm km mà." Thư Liên do dự một chút, trước đây bọn họ cũng đã cùng nhau lên núi Thanh phương, nơi đó là nơi rất thích hợp để nghỉ phép du ngoạn, phong cảnh hữu tình, Đông ấm Hạ mát, nghe nói sau đó có mở một khu vui chơi giải trí rất lớn, trước kia Hàn Triệt la hét rất nhiều lần muốn đến khu vui chơi để chơi những trò chơi mói kia, nhưng vì cha công tác bận rộn nên vẫn luôn trì hoãn, sau đó nữa thì... Cũng không giải quyết được gì nữa.

"Chúng ta lái xe đi, chị biết em vẫn luôn muốn nhìn thấy khu vui chơi kia mà, " Hàn Triệt thấy cô chần chờ, giữ chặt tay cô, giống như trẻ con lắc lắc, "Thư Liên..."

Ánh mắt đen láy nhìn cô không chớp, giống con chó nhỏ đầy ủy khuất, dường như không đồng ý với cậu ấy là một tội lỗi rất lớn, cuối cùng Thư Liên cũng không chịu nổi, gật gật đầu. ( bé Triệt giỏi nha)

Vết thương ở hạ thân cũng đã bình phục gần như trước, hoạt động cũng không có cái gì đáng ngại nữa, nhưng Hàn Triệt vẫn kiên trì muốn giúp cô mặc quần áo, Thư Liên thừa dịp cậu đi tìm quần áo liền vụng trộm mặc nội y vào, sau đó mặt đỏ tai hồng giống như búp bê nhỏ mặc cậu đùa nghịch.

Có thể là do lần đầu tiên cậu hầu hạ người khác như vậy, giúp cô mặc quần áo trong và váy, đầu Hàn Triệt cũng đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt thanh tú hơi phiếm hồng.

Thư Liên cũng vô cùng không được tự nhiên, lúc này cô vẫn chưa khắc chế được chướng ngại tâm lý, cảm giác khẩn trương và sợ hãi, mặc khác, cô cũng đã không còn là cô bé nhỏ như trước nữa, tiếp xúc thân mật như vậy, cho dù là Hàn Triệt, cũng làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ.

Đánh giá thành quả lao động của chính mình, Hàn Triệt hình như rất vừa lòng: "Thư Liên, chị mặc như vậy rất đẹp."

Nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng cùng ánh mắt vụt sáng kia của cậu, cuối cùng Thư Liên cũng không nhịn nữa, hai tay kéo lấy mặt cậu không chút nể tình chà đạp: "Tiểu trứng thối!"

Hàn Triệt sửng sốt một chút, ánh mắt sáng lên, nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên Thư Liên giống như trẻ con đùa nghich với cậu, nhìn dáng vẻ cô mỉm cười, tâm tình của cậu dường như cũng đang nhảy nhót vui vẻ hơn rất nhiều.

Quãng đường xe chạy dài hơn 3 giờ đồng hồ hình như cũng không hề ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ của hai người , Hàn Triệt kéo Thư Liên, giống như trẻ con tò mò lần đầu tiên đi chơi công viên.

Lúc ngồi thồi trượt xuống dòng nước siết, Hàn Triệt xung phong ngồi phía trước cô, thuyền nhỏ nhô lên cao rồi lại xoay mình lao xuống thác nước, nước bắn tung tóe làm quần áo cậu nước sũng, đem mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái ban đầu thấm đầy nước, nhưng cậu lại cười dài quay đầu nháy mắt với Thư Liên, vẫy vẫy tóc, làm cho khuôn mặt của Thư Liên cũng dính đầy bọt nước trong suốt.

Lúc đi qua hang quỷ, tối đen như mực thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu rên thảm thiết của quỷ lệ làm cho Thư Liên sợ tới mức thét chói tai, Hàn Triệt vươn tay che hai lỗ tai của cô, đem cô ôm vào trong ngực, miệng còn không ngừng nói đừng sợ đừng sợ.

Lúc chèo thuyền, Hàn Triệt không cho Thư Liên động tay động chân , chỉ dùng sức lực của một người để chèo thuyền, ánh mặt trời chiếu trên mặt cậu, làm cho khuôn mặt thanh tú anh tuấn càng được chiếu sáng rõ ràng, Thư Liên dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cậu, thiếu niên ngẩng đầu, mắt cười rực rỡ, tràn ngập sự ấm áp.

Mãi cho đến khi hai người đều chơi đùa tận hứng , đến lức mặt trời đã muốn đi về phía tây.

Mặt hồ trong suốt gợn sóng lăn tăn, bị ánh tà dương chiếu sang loang loáng ánh vàng, những đám mây phía chân trời bừng sáng , hồng rực chiếu sáng cả một góc trời.

"Hoàng hôn thật đẹp." Thư Liên ngẩng đầu nhìn cảnh sắc trước mắt, cảnh sắc thiên nhiên quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, nhìn gần như vậy, cứ như bị cuốn hút , cảm giác u uất trong lòng dường như cũng đã biến mất rất nhiều.

Hàn Triệt mị mắt ừ một tiếng, cậu và Thư Liên tựa lưng vào nhau ngồi trên phiến đá bóng loáng, lẳng lặng nhìn mặt trời đỏ tươi từng chút từng chút lặn xuống núi, cảm giác tĩnh lặng cùng thoải mái như thế này, không biết đã bao lâu rồi chưa được hưởng thụ.

"Triệt, chúng ta cần phải trở về." Lấy tay khuỷu tay nhẹ nhàng nhích lại phía sau Hàn Triệt.

"Hôm nay có lẽ là không kịp về rồi, tìm khách sạn đi." Hàn Triệt đứng lên, kéo Thư Liên dậy.

Không ngờ du khách đến núi Thanh Phương lại đông ngoài dự đoán của bọn họ, đã liên tục đi đến hơn 10 khách sạn rồi, nơi nào cũng bảo hết phòng

Hai người bất đắc dĩ, đành phải lên xe trở về.

Thời tiết đầu thu quả nhiên hay thay đổi, trên núi Thanh Phương rõ ràng thời tiết rất tốt thế mà, mà quay lại chưa được một nửa, liền gặp mưa to, mưa to tầm tã, cần gạt nước vừa mới gạt qua cửa kính xe, liền bị mưa rơi xuống che thành một mảnh mơ hồ.

Đỗ xe sang bên cạnh tắt máy, Hàn Triệt nhìn Thư Liên buông tay: "Xem ra đêm nay không trở về được rồi."

"Vậy thì chấp nhận cả đêm ở trên xe đi." Thư Liên xoa xoa đầu cậu, khóe miệng khẽ cười.  

Hắc DụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ