Chương 1

7.7K 155 1
                                    

Đồng quán là y quán trong Hỉ Hoan thành, danh tiếng lan gần xa, nữ đại phu trong quán y thuật cao minh, nghe đồn là do nàng không muốn cứu người, nếu muốn không gì không thể cứu chữa.

Bất quá, nữ đại phu tính cách quái gở, cứu người phải xem tâm tình, lấy tiền cũng xem tâm tình. Tâm tình không tốt, cho dù người sắp chết nằm ở trước mặt nàng, nàng cũng không cứu, nếu tâm tình tốt, nàng cũng có thể không lấy tiền cứu ngươi một mạng. Bất quá, bình thường người bên ngoài nhìn không ra tâm tình của nàng bởi vì khuôn mặt bình thường kia không có biểu cảm gì. Bởi vậy, người muốn hướng nữ đại phu cầu nàng cứu người tuy rằng rất nhiều nhưng e ngại khuôn mặt băng lãnh kia cũng không ít, nếu có người muốn dùng thủ đoạn cường ngạnh── kết cục càng thảm hại hơn!

Nữ đại phu không chỉ y thuật cao minh, độc thuật cũng thâm sâu, dám trêu nàng, tuyệt đối không có kết cục tốt! Hôm nay, cửa lớn Đồng quán đóng chặt, cửa thiếp dán giấy, đơn giản viết hai chữ ── Không rảnh.

Nhìn tờ giấy kia, người trong thành đều thấy nhưng không thể trách. Nữ đại phu có thời gian rảnh rất ít, cửa lớn Đồng quán mở ra ngày càng ít, mỗi tháng chỉ có ngày mười lăm hôm nay Đồng quán sẽ mở ra đại môn, ở ngoài cửa treo màn, đặt bàn, chiếu giới thu, bang nhân xem bệnh.

Cũng chỉ có hôm nay, cửa Đồng quán mới chật ních người, người nghèo, người giàu đều có. Nếu là người nghèo, nữ đại phu sẽ không lấy một xu, nếu là người giàu có, nàng cũng sẽ không chiếm tiện nghi, chỉ thu nhiều một chút mà thôi.

Khó chịu sao? Vậy đừng tới nhờ nàng xem nha! Nàng lại không thiếu tiền! Thật là nữ đại phu kiêu ngạo, nhưng là người ta có quyền kiêu ngạo, người khó chịu cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi, ngoan ngoãn nộp nhiều tiền thuốc một chút.

Có một nhân sĩ phê bình nữ đại phu không y đức, thân là đại phu thế nhưng không hành y cứu thế, căn bản không xứng làm đại phu. Bất quá, nữ đại phu nghe lại làm như không nghe thấy. Nàng tùy tính đã quen, lời nói của người bên ngoài nàng không cần để ý. Lại ầm ỹ, liền độc chết các ngươi! Như vậy bên tai ngược lại im lặng hơn.

Người thôi, đều sợ thế lực ác, sau khi bị câm điếc vài ngày, sẽ thực im lặng. Bởi vậy, nữ đại phu qua ngày thật sự dễ dàng, thực hài lòng, mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì chính là ở hiệu thuốc điều phối này nọ.

Tựa như giờ phút này, vẻ mặt nữ đại phu bình tĩnh cầm lấy một con rắn nhỏ màu đỏ, để cho nọc độc xà chảy vào úng lý, lại đem hồng xà tùy chỗ thả xuống, tùy tay cầm vài cái bình nhỏ, hướng úng lý đổ một ít bột phấn, sau đó cầm lấy muỗng gỗ bắt đầu quấy tròn. Ánh mắt của nàng chuyên chú, cẩn thận điều chỉnh lửa, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vung lên, một mùi quái dị theo úng lý bay ra, tràn ngập cả gian hiệu thuốc.

"Tô Dạ Đồng, muội đang làm cái gì? Như thế nào khó ngửi như vậy?" Hoa Hỉ Nhi đá văng cửa phòng, một tay ôm mũi, mi tiêm nhíu chặt trừng mắt nhìn nữ nhân đứng ở úng tiền.

Tô Dạ Đồng không đáp lại, đối với loại nữ nhân nghênh ngang xông vào nhà người khác một chút cũng không ngượng ngùng này cũng thành thói quen, ánh mắt của nàng chỉ chuyên chú vào úng lý.

[Reup] Thuỷ Phù Dung trong lòng Liệp Ưng - Nguyên ViệnWhere stories live. Discover now