Amh đứng trước cổng trường đợi Đổng Tư Thành, mũ lưỡi trai trùm kín nửa gương mặt. Đổng Tư Thành bị anh chặn lại, kéo sang một bên.

Cậu cằn nhằn: "Cái gì đây Hoàng Húc Hy? Chơi với Kim Đình Hựu không nổi nên định chuyển đối tượng sang tôi đấy à?"

Hoàng Húc Hy hừ một tiếng: "Anh đa nghi quá rồi đấy. Tôi chỉ muốn hỏi cái người dạo này thường xuyên đi cùng Kim Đình Hựu là ai vậy?"

Đổng Tư Thành đáp: "Cậu muốn hỏi Lâm Siêu? Là bạn cùng đội tuyển Toán với Đình Hựu. Sao? Định không ăn được thì đạp đổ à?"

Hoàng Húc Hy kéo mũ xuống sát mặt hơn: "Tôi không thể hiểu vì sao Đình Hựu lại chơi với người hay nói linh tinh như anh nữa."

Đổng Tư Thành tự ái hét lớn theo bóng Hoàng Húc Hy đang bỏ đi: "Này, cậu ấy chơi với Lâm Siêu tốt hơn chơi với cậu nhiều!! Có nghe chưa hả??"

---

Kim Đình Hựu như thường lệ, chiều nào cũng vẫn luyện Toán nhưng dạo này lại có thêm sự xuất hiện của Lâm Siêu. Hôm nay cũng không là ngoại lệ. Lâm Siêu nhìn cậu học bài, đột nhiên ngồi sát đến bên cạnh, gác cằm lên vai cậu.

Kim Đình Hựu hoảng hốt ngồi dịch ra: "Cậu làm gì thế?"

"Không có gì."- Lâm Siêu cười- "Lát học xong chúng mình đi ăn nhé?".
Kim Đình Hựu thấy trời đã chuyển xâm xẩm tối, hôm nay Kim Đông Vĩnh cũng tận khuya mới về, đành đồng ý với Lâm Siêu. Anh hài lòng, vuốt má cậu một cái. Kim Đình Hựu đưa tay che bên má mới bị vuốt, trong lòng thoáng khó chịu. Nếu người đó không phải Hoàng Húc Hy thì mọi hành động thân mật quá mức đối với cậu đều rất đáng ghét.

Lâm Siêu được Kim Đình Hựu dẫn đến quán mì vằn thắn quen thuộc. Cậu quen miệng gọi một bát mì không rau hẹ, nhưng chợt nhớ ra người trước mắt không phải Hoàng Húc Hy, đành phải gọi lại.

Hai người ăn xong, Lâm Siêu bảo cậu: "Kim Đình Hựu, cậu biết hát không?"

Kim Đình Hựu lau miệng, đáp: "Con người ai mà chẳng biết hát? Mình cũng thích hát lắm."

"Cậu đã từng vào quán Karaoke bao giờ chưa?"

Kim Đình Hựu lắc đầu: "Chưa từng. Ở đó có gì vậy?"

Lâm Siêu búng tay: "Muốn đến thử không?". Kim Đình Hựu trỗi dậy sự tò mò, gật đầu đồng ý. Lâm Siêu nheo mắt, kéo mạnh tay cậu: "Vậy chúng ta đi." Cậu bị dị ứng với sự thô bạo này của Lâm Siêu nhưng muốn giằng ra không được, đành bước thấp bước cao theo sau anh.

Quán Karaoke nhỏ nằm trong con ngõ tăm tối, Kim Đình Hựu phải vừa đi vừa ngó xung quanh, chỉ sợ có ma quỷ nhảy ra dọa cậu khóc ngất. Lâm Siêu đưa cậu vào bên trong, rất nhanh chóng đặt một phòng trên lầu hai.

Kim Đình Hựu bước vào căn phòng mờ ảo, Lâm Siêu nhẹ nhàng đi phía sau, khóa trái cửa.
"Cậu muốn hát bài gì?"- Lâm Siêu cầm điều khiển lên.

"Ừm, mình muốn hát nhạc Châu Kiệt Luân. Bài " Bong bóng tỏ tình" đi."

Lâm Siêu bấm tên bài hát rồi đưa mic cho cậu. Kim Đình Hựu lần đầu được hát mic, tỏ ra vô cùng thích thú. Giọng hát trong trẻo của cậu vang khắp căn phòng, không để ý rằng Lâm Siêu ở phía sau đang ngồi dịch lại bên cạnh. Anh ta giật lấy mic của cậu, đặt sang một bên. Kim Đình Hựu có cảm giác không an toàn, bèn đứng dậy: "Mình đang hát mà?"

[ Lucas x Jungwoo] Màu tường viWhere stories live. Discover now