NamJoon (1)

3K 199 3
                                    

Đau đớn nhất không phải là xa nhau...
   ....mà là người ta ở ngay trước mặt nhưng không thể chạm đến.

•••••••••

- Cô không xứng đáng yêu tôi

Hắn lạnh lùng nhìn t/b, cánh tay đang bóp cổ cô ngày càng xiết chặt hơn, ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn chằm chằm vào cô.

- Chính cô đã hại chết cô ấy, người đàn bà thâm độc như cô không đáng được sống trên đời này!

- Kh..ông...phải..! Cầu...anh...

Cô khó nhọc cầu xin anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng trở nên tái nhợt, theo từng câu nói của anh ánh mắt cô dần trở nên bi thương xen lẫn tuyệt vọng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hắn nhìn khuôn mặt gần như không còn sức sống của cô, cùng với ánh mắt tuyệt vọng của cô. Đôi tay hắn càng ngày càng bóp chặt hơn, như đang muốn xoá bỏ mọi thứ thuộc về cô, cho đến khi cô cảm thấy cả cơ thể như đang nhẹ đi, bên tai không còn nghe thấy gì nữa, tầm mắt trên nên mông lung, lúc cô nghĩ rằng cô sẽ chết....thì anh lại chậm rãi buông tay, quăng mạnh người cô xuống đất.

- Tôi sẽ không để cô chết dễ dàng như vậy...cô phải trả giá cho những gì cô đã làm..hừ.

Nói xong anh quay người bước ra khỏi phòng.

- Khụ...khụ.

Cô liên tục ho khan nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không thể nói được, cổ họng đau rát, khó chịu, trên cổ đã nhanh chóng xuất hiện vết bầm tím do anh để lại. Cô lặng lẽ nhắm chặt đôi mắt, cô sẽ cố gắng! Cố gắng chịu đựng cơn tức giận của anh, cô chỉ muốn được ở bên cạnh anh, dù cho anh đang làm cô tổn thương....!

--

Vài ngày sau đó, cô lén anh trốn ra khỏi biệt thự, trở về ngôi nhà của cô..không đúng là ngôi nhà của hai chị em cô, đây là nơi mang lại cho cô vô vàn hạnh phúc xen lẫn sự đau khổ tột cùng. Cô chậm rãi bước vào phòng của mình, đưa tay mở học bàn ra, trong đó là tất cả những bí mật của cô, cô đưa tay cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, là một sợi dây chuyền trên mặt của sợi dây có khắc chữ 'NJ', đó là tên viết tắt của anh. T/b nhìn sợi dây chuyền, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, cô khẽ nở một nụ cười hạnh phúc, đây chính là bí mật lớn nhất của cô, không một ai biết ngay cả anh.

Khi t/b trở về biệt thự, thì trời đã tối, cô mệt mỏi đi vào phòng. Cô vừa mới đặt chân vào phòng, đã nhanh chóng cảm thấy kì lạ, không gian xung quanh bao trùm một sự lạnh lẽo đến khó tả. Lúc cô còn đang suy nghĩ, thì..giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh vang lên, trong căn phòng tối đen mạng lại cho cô một cảm giác sợ hãi vô cùng.

- Có phải tôi đã quá nhân từ với cô không?

Cô sợ hãi nhìn anh, đôi môi mấp máy muốn giải thích. Nhưng anh lại chậm rãi đứng dậy, bước về phía cô, ánh mắt rét lạnh như bao phủ lấy cô.




🌱

Báo trước là vừa dài vừa ngược nhé :)))

BTS ima | triền miên bất tận.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ