Chương 41:

464 21 2
                                    

 -------- Mong các bạn sẽ bình chọn cho truyện của mình a---------------

CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!!!

 Hành cung được kiến tạo ở giữa sườn núi, không có đại điện để thết đãi khách khứa như trong Hoàng cung, nên dạ yến được an bài lộ thiên. Mỗi hành lang dài đều treo đầy đèn lồng, ánh nến lóng lánh chiếu sáng rực xung quanh. Quyền Chí Long cùng Thái Nghiên ngồi ở bàn đầu tiên, ngồi chung còn có Quyền Chí Doanh, Trầm Vương cùng Doãn Thái úy và vài vị đại thần.

 Thái Nghiên là một tiểu Quận chúa, vốn không có tư cách ngồi cùng bọn họ, nhưng có Quyền Chí Long ở đây nên cương quyết chen thêm một ghế dựa vào bàn này.

 Những người ngồi bàn này đều thuộc loại quyền thế ngập trời. Mạn Duẫn cầm đũa, có hơi không được tự nhiên.

 "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, nên dạ yến đêm nay đừng khách khí." Quyền Chí Doanh đứng lên, khách sáo nói một câu, nâng ly lên uống cùng với mọi người Hoàng tôn quý tộc một ly.

 Thái Nghiên nâng chén rượu, nhấp một ngụm nho nhỏ.

 Rượu của Hoàng thất đúng là rượu ngon thượng đẳng. Tế điện lần này, Hoàng bá bá nguyện ý xuất ra rượu ngon trân quý để chiêu đãi mọi người. Rất nhiều người yêu thích rượu liền ôm vò rượu không muốn buông tay. Thái Nghiên cũng uống thêm mấy ngụm. Rượu vào miệng mang vị ngọt lành hơi có chút cay, khoang miệng tràn ngập hương rượu nhàn nhạt.

 Không biết có phải là do ảo giác hay không, Thái Nghiên nhìn Hoàng bá bá và Phụ Vương thì thấy như mỗi người đều có hai thân ảnh. Cúi đầu liếc mắt nhìn chén rượu, hay là rượu này độ tinh khiết rất cao? Mới hết ba chén mà đã đủ làm cho Thái Nghiên say? Lắc lắc đầu, Thái Nghiên cố gắng tập trung tinh thần nhìn lại, lần này hai bóng người càng thêm rõ nét.

 Quay sang nhìn những người khác, ai cũng giống như Thái Nghiên, đều đang lắc lắc đầu.

 Quyền Chí Long là người đầu tiên phát hiện sự bất thường. Bởi vì biết Doãn Thái úy sẽ ra tay đêm nay nên hắn không hề động tới bất cứ thứ gì trên bàn. Cho dù rượu ngon là do Hoàng huynh lấy từ hầm rượu riêng ra, hắn cũng thừa dịp người khác không chú ý mà lén hất xuống đất, không uống một ngụm nào.

 Ngón tay Quyền Chí Long nhẹ nhàng xoa lưng Thái Nghiên, tiến đến sát tai nàng, "Ai bảo ngươi uống rượu bừa, lần này thấy sai chưa."

 Việc rượu bị hạ độc không nằm trong dự kiến của Quyền Chí Long, chắc là do Doãn Thái úy muốn đảm bảo nên lén bỏ thêm chiêu này. Tính đa nghi của lão cáo già này rất nặng, cho dù chính hắn đã cấu kết mượn sức lão hai tháng qua nhưng vẫn không thể làm lão hoàn toàn lơi lỏng. Ở thời khắc mấu chốt lão còn hạ độc khống chế mọi người.

 Một điều kỳ quái là Thái Nghiên chỉ bị váng đầu một lúc, xong lại từ từ tỉnh táo lại. Thời gian váng đầu chỉ mất một lát, nên khi nhìn sang các bàn khác của quần thần thì không thấy dấu hiệu có ai phát hiện điều gì không bình thường. Trong lòng nàng dâng lên nỗi buồn bực, Thái Nghiên nghi hoặc nhìn về phía Phụ Vương, không tiếng động hỏi đây là có chuyện gì.

 Dưới mặt bàn, Quyền Chí Long kéo tay Thái Nghiên qua, lấy ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng vài nét. Liên hệ lại các từ, đó là 'Rượu có độc, vừa biết'.

 Phụ Vương chưa bao giờ hạ mình nói dối, giả sử Phụ Vương có biết trước chuyện này thì sẽ nói cho nàng trước tiên. Thái Nghiên liếc mắt về hướng Doãn Thái úy, đôi mi thanh tú hơi hơi cau lại.

 "Tiểu Quận chúa?" Doãn Thái úy thấy Thái Nghiên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi một câu.

 Quyền Chí Long vỗ vỗ vai Thái Nghiên, vẻ mặt vờ bất đắc dĩ, "Đã bảo trước nàng đừng mê rượu mà không nghe, mới ba chén đã mơ mơ màng màng rồi."

 "Ha ha..." Trầm Vương phát ra tiếng cười, "Không ngờ nha đầu này lại là một con sâu tham uống mà không có tửu lượng nha."

 Thái Nghiên không hề vô dụng như lời Phụ Vương nói, dù tửu lượng của nàng không được tốt lắm, nhưng ba chén vẫn uống được. Nhưng vì phối hợp với lời Phụ Vương, Thái Nghiên đành phải giả bộ vẻ say rượu đến mơ hồ, ngã vào vai Quyền Chí Long, chuyển toàn bộ trọng lực lên người Phụ Vương.

 Thấy cái cổ lồ lộ của Phụ Vương ngay trước mắt, Thái Nghiên bực không thể cắn một ngụm để hết giận, nhưng cuối cùng không dám hành động vì sợ phải trả giá đắt.

 Dưới bàn, bàn tay nhỏ mềm của Thái Nghiên được bao bọc trong một bàn tay to lớn. Bàn tay Phụ Vương thể hiện một lực lượng mạnh mẽ, có vài điểm chai, làm cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Ngón tay nàng bất giác xoay cầm ngược lại. Vừa đúng lúc này, nàng có thể nhìn thấy gương mặt cương nghị tuấn tú của Phụ Vương. Dưới ánh đèn,Thái Nghiên cảm giác như khuôn mặt này có vẻ như nhu hòa đi vài phần.

 Tay lại bị Quyền Chí Long bắt được, lòng bàn tay lại được nhanh chóng viết lên vài chữ.

 Phụ Vương viết, 'Đừng thử vận khí'.

 Chỉ là bốn chữ nhưng lại làm cho đầu óc Thái Nghiên căng thẳng, điều động nội lực trong thân thể. một lát sau, nàng đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, Thái Nghiênmạnh mẽ áp chế mùi ngai ngái trong cổ họng. Độc dược này nhất định là tán công linh tinh gì đó.

 Thái Nghiên lại thử vận khí lần nữa, nhưng sau khi thử vài lần thì phát hiện toàn bộ nội lực đều tập trung trong đan điền, phóng ra không được. Trong đan điền lúc này như có một cỗ lực lồng lộn, mỗi khiThái Nghiên vừa vận khí, nội lực này liền chạy loạn chung quanh, nếu không vì Thái Nghiên vẫn cố gắng áp chế thì đã phun ra ngoài một búng máu từ lâu.

 Tay áo bị giật mạnh. Ánh mắt sắc bén như mũi gươm củaQuyền Chí Long nhìn thẳng vào Thái Nghiên.

 Thái Nghiên bất đắc dĩ hủy bỏ vận nội lực. Sau một lúc vận khí này, Thái Nghiên khá mất sức.

 Ngón tay đặt trong lòng bàn tay Phụ Vương, viết, 'không được'.

 Quyền Chí Long hung hăng liếc mắt cảnh cáo Thái Nghiên một cái. Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, Quyền Chí Long đã sớm chứng thực dự đoán của mình. Bé con này đúng là không muốn sống, trúng độc dược còn dám lung tung vận công, nhỡ đâu nội lực chạy loạn không khống chế được, làm hư hao ngũ tạng lục phủ thì làm sao bây giờ.

 "Tiểu Quận chúa, ngươi không thoải mái đúng không?" Trầm Vương sắc mắt nhìn về phía bên này.

 Quyền Chí Doanh đưa qua ánh mắt quan tâm. MặtThái Nghiên lúc này trắng bệch, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

 Lúc này không thích hợp để Thái Nghiênrời khỏi Quyền Chí Long. Hai người đều biết điểm này, Thái Nghiênlắc đầu, "Nghỉ ngơi một hồi là tốt thôi. Ngũ Hoàng thúc công không cần lo lắng."

 Thái Nghiên nói như hụt hơi, mà trên thực tế cũng là như thế. Việc vận khí làm tinh lực củaThái Nghiên hao tổn, đặc biệt trong tình huống nội lực bị áp chế.

 Mọi người đều quy kết tình trạng không thoải mái của Thái Nghiên cho việc đấu khí với Thất Công chúa và Bát Công chúa lúc chạng vạng, nên không suy nghĩ thêm gì nữa.

 Tất cả mọi người đều che giấu rất tốt nội tâm và cảm thụ chân thật của bản thân, trên mặt ai nấy đều như đeo một lớp mặt nạ cực kỳ giả dối. Thái Nghiên càng nhìn càng ghét, đơn giản nghiêng đầu không nhìn sắc mặt bọn họ nữa.

 "Thần kính Hoàng Thượng cùng Cửu vương gia một ly, xin nể mặt lão thần." Doãn Thái úy bưng lên chén rượu, rót đầy, nâng về hướng hai người.

 Thái Nghiên vừa nghe nói thế liền nhấc đầu, vươn tay nghĩ cản lại. Bàn tay của Quyền Chí Longđặt bên hông nàng vỗ nhẹ hai cái, ý bảo Mạn Duẫn an tâm, hắn tự có chừng mực.

 Quyền Chí Doanh xưa nay chỉ thích văn không thích võ là chuyện mà ai nấy đều biết, cho nên loại tán công dược này sẽ không có tác dụng đối với hắn. Mục đích mà Doãn Thái úy hạ độc chính là để kiềm chế đám võ thần phe phái của Phụ Vương.

 Trước mắt bao người, Quyền Chí Long bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch. Thái Nghiêndựa vào trên người hắn cũng thấy rất rõ, Phụ Vương thật sự uống hết, một giọt cũng không thừa.

 Trong lòng Thái Nghiên nảy sinh nỗi bực tức, nhấc chân dưới bàn đá Phụ Vương một cước. Hắn biết rõ rượu có vấn đề mà sao còn uống?

 Váy nàng đột nhiên dinh dính, rồi trở nên ướt sũng. Phản ứng đầu tiên của Thái Nghiên là nghĩ đã đổ rượu, liền nhìn chén rượu trước mặt mình. Nó vẫn đầy tràn, không vương vãi giọt nào. Vươn tay xuống sờ góc váy, sau đó không dấu vết đưa lên mũi ngửi ngửi. Đúng là rượu.

 Lén liếc xuống gầm bàn vài lần,Thái Nghiên liền phát hiện ngón trỏ của Phụ Vương đang chảy nhè nhẹ một tia nước nhỏ.

 Công lực bậc này Thái Nghiên chỉ đọc thấy trong tiểu thuyết Kim Dung, không ngờ nó lại tồn tại trong đời thực.

 Quyền Chí Long nhéo nhéo eo nhỏ của Thái Nghiên, nhắc nàng ngồi cho thẳng lên, đừng nhìn gầm bàn nữa, đồng thời rời ngón tay để cho rượu chảy theo chân ghế dựa từ từ xuống mặt đất.

 "Thích... Thích khách..." một tiếng thét thảm vang lên.

 Thái Nghiên rất nhanh quay đầu tìm kiếm nơi phát ra thanh âm. một đám hắc y nhân vọt vào hành cung, gặp người liền giết. Vài thái giám cung nữ đứng gần cửa nhất đã ngã xuống đất, trên cổ có một vết máu thật sâu. Đám hắc y nhân này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, giết thẳng một đường đến bên này.

 Thái Nghiên hai tay chống bàn, từ từ đứng lên, chiếu theo âm mưu của Phụ Vương và Doãn Thái úy, đám hắc y nhân này phải là người trong kế hoạch.

 Quyền Chí Long ôm thắt lưng Thái Nghiên, né sang bên cạnh, lấy từ ngọc đai bên hông ra một viên thuốc nhét vào miệng Thái Nghiên, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Đây là trăm giải dược, chỉ cần ăn nó vào thì độc dược bình thường đều không có vấn đề."

 Không có nước, Thái Nghiên cố gắng nuốt xuống viên thuốc đen thùi kia. Nó tản ra vị thuốc nồng đậm. Loại dược có thể làm cho Phụ Vương mang theo kè kè bên mình chắc chắn không tầm thường. Thái Nghiên nuốt viên thuốc vào, đan điền chậm rãi phát sinh một cỗ nhiệt khí. Nàng thử vận khí một lần nữa, nội lực không có một cản trở nào mà thẳng tắp di chuyển theo ý nàng.

 Thị vệ và thích khách quấn cùng một chỗ, tiếng dao kiếm va chạm chan chát chói tai truyền đến tai mọi người. Rất nhiều thái giám cùng tỳ nữ sợ tới mức như ruồi bọ mất đầu, lủi trái tránh phải tìm chỗ trốn.

 Nét mặt dày cộp son phấn của Lý công công trắng bệch ra, đứng bên cạnh Tịch Khánh Lân, hốt hoảng dậm chân.

 Quyền Chí Doanh có vẻ trấn định, la lớn: "Tất cả thị vệ nghe theo phân phó của võ thần, liên hợp lại. Nhất định phải bắt giữ toàn bộ đám hắc y nhân này."

 Dù gì hắn cũng là Hoàng Đế, nên lời nói của hắn cố tác dụng rất tốt. Tất cả võ thần rút kiếm ra, xông ra ngoài giết địch. Nhưng vừa rút được kiếm ra, toàn thân như vô lực, tay cầm kiếm cũng miễn cưỡng lắm mới giữ được chứ đừng nói tới việc quơ kiếm ngăn địch.

 Rất nhiều võ thần đều gặp cùng một vấn đề, hô to: "không xong! Sao lại thế này!"

 Có vài võ thần nóng ruột, không tin mà vận khí, ngược lại bị nội lực phản phệ khiến cho phun ra một ngụm máu tươi.

 Trong đó có hai lão tướng có vẻ trấn định, thấy tình hình này chẳng những không có chút bối rối nào mà còn chỉ huy thị vệ, một số xông ra ngoài ngăn địch, một số ở lại bảo hộ bên cạnh Hoàng Thượng.

 Nhưng nhân số của đám hắc y nhân rất nhiều, bọn họ ở đây lại hoàn toàn không có phòng bị, vả lại rất nhiều võ thần lại trúng độc không thể vận khí, nên vẫn bị vây vào hạ phong.

Dưỡng nữ thành phi (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ