Chap 1

3K 206 0
                                    

"Rầm...rầm..." Cánh cửa phòng 101 của khu tập thể iKON vốn đã ẽo ẹt nay lại phải oằn mình chống đỡ những đợt gõ thô bạo nên cảm tưởng như bản lề cửa sắp bung ra đến nơi. Người con trai nằm trên giường cảm thấy hơi khó chịu vì bị đánh thức vào lúc sáng sớm thế này. Anh mắt nhắm mắt mở mặc vội cái áo 3 lỗ đen vốn nằm sẵn bên cạnh vào, rồi lảo đảo ra mở cửa. Miệng anh không quên lèm bèm mấy câu: "Ai thế... Mới bảnh mắt mà... Gọi gì không biết..." Người đứng ngoài không đợi anh mở hẳn cửa đã xông thẳng vào, vừa xông vào đã tuôn ra 1 tràng:

- Jin Hwanie hyung, bọn chúng lại đến nữa đấy. Lần này chúng nói: nói chúng ta không chịu rời đi ngay trong hôm nay thì chúng sẽ cho người "cưỡng chế" chuyển nhà đó. Chúng vẫn còn đang đứng thành hàng ở ngoài kia kìa. Có vẻ chúng định đợi đến hết ngày hôm nay thật đó. Bobby đang ở ngoài thương lượng nhưng có vẻ không khả quan. Em sợ chúng tấn công nên dẫn Dong Dong và Chanu đi học bằng cổng sau rồi. Làm sao đây, hyung.

Jin Hwan là bác sĩ thú y mới vào nghề được 1 năm. Căn phòng 101 này của anh vừa là nhà ở vừa là phòng khám tư anh tự mở. Vừa rồi anh còn đang mơ màng mà nghe thấy tình hình như thế thì tỉnh hẳn luôn. Anh ngơ ngác nhìn chàng trai mang khuôn mặt của hoàng tử trong truyện cổ tích đang đứng trước mặt mình. Cậu ta là Song Yun Hyeong - phòng 102, chủ quán cà phê ở cạnh khu tập thể, nhỏ hơn anh 1 tuổi. Còn "bọn chúng" mà cậu nhắc đến là người của tập đoàn tài chính YG. Không hiểu bằng cách nào mà chúng lại nhắm trúng vào khu tập thể này. Chúng cho rằng nếu đập khu tập thể đi mà xây thành trung tâm thương mại thì sẽ kiếm được bội tiền. Mấy nhà xung quanh bị chúng mua hết rồi chỉ còn khu tập thể này là vẫn bám trụ kiên cường chưa chịu thỏa hiệp thôi.

- Họ đâu có quyền làm thế. Em đã báo cảnh sát chưa? _ Anh nói.

- Báo thì báo rồi. Nhưng người ta là tập đoàn lớn, quan hệ rộng. Cảnh sát chỉ buông 1 câu: "Mấy người tự giải quyết!" Anh bảo em phải làm sao giờ? _ Yun Hyeong kể khổ.

- Không sao đâu. Em cứ mở quán như bình thường đi. Anh cũng sẽ mở phòng khám như thường. Dù sao cũng còn hôm nay cơ mà. Anh muốn xem ngày mai bọn chúng có thể làm gì. _ Anh nói chắc nịch.

Nói sao làm vậy, anh mở phòng khám như thường. Tuy anh mới vào nghề 1 năm nhưng khách đem thú cưng đến khám nhiều không kể hết. Khách của anh có cả nam cả nữ, có cả người già và trẻ nhỏ. Mà kì lạ là không có bệnh gì, họ cũng đem thú đến khám và bảo là "phòng bệnh hơn chữa bệnh". Thật ra, họ đến chỉ để ngắm vẻ đẹp của anh thôi. Khác với những chàng trai cùng tuổi, anh có vóc dáng khá nhỏ nhắn, gương mặt hiền hòa, dễ thu hút cả nam lẫn nữ. Tính cách của anh cũng là 1 trong số những điểm thu hút khách. Anh thân thiện, hòa nhã với mọi người, tận tâm với công việc và cực kì yêu thương động vật. Anh đáng yêu như thế thì thử hỏi xem có ai không yêu cho được. Nhiều khi khách hàng còn giúp anh đuổi mấy tên "cướp nhà" nữa. Họ đều không muốn anh phải rời đi nên dốc sức giúp đỡ mỗi lần mấy kẻ phá đám đến "làm phiền".

Tuy anh vẫn mở phòng khám như bình thường nhưng thỉnh thoảng anh vẫn liếc ra ngoài xem bọn chúng còn ở đó không. Đến khoảng 7 giờ tối thì anh đã không thấy bọn chúng đâu nữa rồi. Chẳng lẽ bọn chúng cũng làm việc theo giờ hành chính? Đến giờ là nghỉ? Dù chẳng biết tại sao chúng biến mất nhưng anh vẫn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì cái bọn dai như đỉa đói ấy cũng đi rồi. Anh tranh thủ đi ra tiệm tạp hóa mua đồ chứ đợi đến lúc chúng quay lại thì anh chẳng còn tâm trí nào để mua sắm nữa.

{Short fic} [Hoehwan] Sói xám và thỏ trắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ