[Hoàng cung chi chương]Chương 39

646 27 0
                                    


'Hoàng thúc tham gia kì nguyện chương bao nhiêu lần ?'

Tuy rằng trên xe nhiều ngày lại trúng độc khiến cho thân thể suy yếu, nhưng cũng may cách đích đến hai ngày Lạc Ngọc khôi phục không ít, bắt đầu cùng Huyền Hoài Cẩn tán gẫu.

'Ân, ba lần...' Nhớ lại những ngày trước đay Huyền Hoài Cẩn bất giác cười, 'Khi ta còn thiếu niên liền lấy thân phận quốc sư tham sự...'

Nhìn đến Huyền Hoài Cẩn đắm chìm trong hồi ức, Lạc Ngọc không có đánh gãy mà còn thưởng thức vẻ mặt y lúc này. Diện mạo ôn hòa, vẻ mặt quyến luyến thật sự làm cho người ta tâm động, loại ôn hòa cho người khác hạnh phúc, lại toát lên vẻ tà mị thật khiến người ta khó nhịn.

Hắn trúng độc làm cho Huyền Hoài Cẩn lo lắng không thôi, mấy ngày tiếp xúc Huyền Hoài Cẩn chưa từng thể hiện tia xấu hổ cùng quẫn bách, mấy ngày ấy trôi qua thực nhàm chán. Đối với người bình thường dĩ nhiên tốt lắn, song phương đều thoải mái, tự tại nhưng Lạc Ngọc vốn khác người a. Hoàng thúc bộ dáng ngượng ngùng như vậy rất thú vị ,hắn sẽ không dễ dàng buông tha.

Mấy ngày này cũng coi như có tiến triển đi.

'Hoàng thúc...' Lạc Ngọc kêu nhỏ, bày ra khuôn mặt nhu nhược đau đớn.

'Xảy ra chuyện gì? Độc phát tác sao?'

Huyền Hoài Cẩn vội vàng ôm Lạc Ngọc vào trong xe ngựa, toàn thân Lạc Ngọc phát nhiệt khiến y vô cùng khẩn trương. Tuy rằng xe ngựa xa hoa nhưng chung quy không khỏi xốc nảy, Huyền Hoài Cẩn một tay đỡ lấy thắt lưng Lạc Ngọc tránh cho hắn không va phải thứ gì, nhưng nhìn thế nào thì tư thế này cũng thật ái muội đi.

Lạc Ngọc thừa nhịp ngã vào lòng Huyền Hoài Cẩn sử dụng tư thế tối kinh điển, hai tay khép lại đặt lên ngực Huyền Hoài Cẩn.

'Đau...' Lạc Ngọc chiếm được tiện nghi vô cùng thỏa mãn.

'Làm sao đau?' Huyền Hoài Cẩn khẩn trương xem xét thân thể Lạc Ngọc không chú ý tới động tác chính mình thực là khiến người ta hiểu lầm.

'Ngực đau, vừa rồi bị đụng phải, hô hấp không thông...'( đuôi cáo lòi ra kìa Lạc Ngọc)

Lạc Ngọc tiếp tục giả đáng thương rên rỉ, người nào dùng phương pháp ấy. Huyền Hoài Cẩn là loại người thiện lương đơn thuần nói thật, Lạc Ngọc rất ngạc nhiên sao con thỏ nhỏ như y có thể sống sót trong cuộc tranh đoạt đế vị nhuốm đầy máu, thuần lương của y cũng ở mức độ thượng thừa đi, vì y là quốc sư nên mới thoát đi.

Mà đối với Huyền Hoài Cẩn như thế, giả yếu đuối nhu nhược là cách tiếp cận tối ưu.

'Nơi đây sao?' , vô cùng lo lắng y đem tay đặt lên ngực Lạc Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve.

'Ân... chính là nơi đó....'

Thân thể Lạc Ngọc mỗi lúc một tiến sâu vào lòng Huyền Hoài Cẩn, nhẹ nhàng ghé sát lỗ tai y thấp giọng rên rỉ. Không uổng phí tâm hắn, Huyền Hoài Cẩn đột nhiên ý thức được động tác của mình có bao nhiêu ái muội nhưng lại bị Lạc Ngọc gắt gao dựa sát vào, tiến không được lùi không xong chỉ có thể bảo tì tư thế nhưng động tác tay lại đình chỉ.

'Hoàng thúc.....'

Lạc Ngọc dùng âm thanh kiều mị mê lòng người gọi Huyền Hoài Cẩn, hai tay hắn cũng không có yên từ từ di chuyển từ thắt lưng Huyền Hoài Cẩn đến ngực y, tràn đầy khiêu khích cùng châm chọc......

Thanh âm yêu mị khơi gợi lên kí ức bị vùi lấp của Huyền Hoài Cẩn, thân ảnh xinh đẹp động lòng người không ngừng hiện lên, hai tay Lạc Ngọc lại trước ngực hắn làm loạn , đây là khiêu chiến lí trí của hắn a.....

[Edit]Bách thảo chiết [Completed]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ