Chương 9: Lần gặp thứ ba

Bắt đầu từ đầu
                                    


"A! Tỷ cùng tạo thành thói quen lúc nào cùng mang kẹo theo bên người." Nàng giống như hóa phép, lấy ra từ trong quần áo mấy viên kẹo ta chưa từng thấy bao giờ, nhét toàn bộ vào trong tay ta, lại từ trong người lấy ra mấy viên nữa cho đệ đệ, sờ sờ đầu đệ đệ trêu trọc. Đệ đệ hoàn toàn bị nàng làm cho ngây người, mở cái miệng nhỏ nhắn nhỏ giọng nói: "Cám ơn, Quan tỷ tỷ..."


"Bé ngoan." Tỷ tỷ cười híp mắt, chuyển hướng ta. Ta biết mình nhất định đờ đẫn cứng đờ. Nàng đi lên đưa tay xoa mặt của ta, ngữ khí tràn đầy thương tiếc: "Tiểu Song, lạnh như thế nàu muội còn phải ra ngoài. Mũ của tỷ có thể che được hai má, muội đội đi, chắn gió cũng tốt."


Ta ngăn nàng đưa tay cởi mũ ra, lôi kéo nàng vào trong nhà, đem chiếc áo lông hồ lý ra cho nàng: "Tỷ tỷ thay áo đi, đi cùng với muội đi."


Đệ đệ thấy tỷ tỷ thay chiếc áo lông hồ ly, hơi hơi nghi hoặc nhìn về phía ta, tựa hồ có rất nhiều vấn đề tò mò. Ta chỉ có thể nói: "Quan tỷ tỷ cùng với tỷ đi ra ngoài. Hôm nay nấu cơm trưa nhiều một chút. Thức ăn được xếp với treo trên móc. Nếu đệ không với tới, bắt con gà nấu canh cũng được." Hòi trước chỉ có một mình, ta cho tới bây giờ chỉ là tùy tiện đối phó, có thể ăn nó là được rồi. Đệ đệ mặc dù làm cơm ba bữa rất khá, nhưng nấu ăn rất tiết kiệm, vì vậy ta phải nhắc nhở đệ một tiếng.


"Vâng." Đệ đệ nhu thuận gật đầu trả lời. Ta cùng với tỷ tỷ bỏ rơm rạ trong hầm lấy ra hai giỏ khoai tây, buộc vào bên trái với bên phải của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc " PHì phì" kêu to hai tiếng. Nó đã sớm quen với sức nặng này, nhìn bộ dáng không phải là nghĩ muốn làm nũng với tỷ tỷ? Ta dở khóc dở cười. Quả nhiên tỷ tỷ trấn an, đi vuốt ve đầu của nó, nó lập tức không hề làm ầm ĩ nữa.


"Tiểu Song, chúng ta phải đi đâu. Khoai tây này là mang lên trấn để bán sao?"


"Đưa đến Thạch thôn. Trưởng thôn mua ở chỗ ta. Cuối tuần này muốn làm đại thọ." Ta giải thích với nàng, không biết nên nói cái gì, yên lặng đi theo chân tiểu Hắc. cuối cùng tỷ tỷ mở miệng trước, chủ động giải thích nàng ngày ấy đột nhiên rời đi. Nói nàng một tháng này bề bộn nhiều việc , đi mấy thành phố, về đến nhà nghỉ tạm hai ngày, đột nhiên lại tới đây.


Nghe ngữ khí của nàng mang theo nén giận. Ta cơ hồ muốn thốt ra, tỷ tỷ có biết, tỷ qua năm mới đến, đối với ta, là thất hứa...


Kỳ thật nàng chính là đến muộn mà thôi. Ta nói ngắn gọn hết sức một năm trải qua chuyện gì, nói chuyện của đệ đệ cho nàng. Nàng kinh ngạc trừng mắt nói: " Thật sự là - đồng dưỡng phu a?" (chồng nuôi từ nhỏ)


"Đúng vậy, tỷ tỷ nếu không chê, xin tỷ hãy đem nó như đệ đệ mà chiếu cố." Nàng nghe yêu cầu của ta, tự nhiên cười: "Tiểu Song, đệ đệ của muội tỷ đương nhiên đem làm đệ đệ mà chiếu cố. Cần gì phải khách khí như vậy."


"Ta chỉ là..." Lâu lắm chưa gặp qua tỷ.


Tỷ tỷ đi vòng qua tiểu Hắc ôm lấy bả vai ta. Trên mặt đất trơn, tiểu Hắc đột nhiên đá chân một chút, thiếu chút nữa đá phải nàng. Ta vội vàng đem nàng ôm chặt. Nàng xoay người ngã thật mạnh vào lòng ta, con mắt của nàng trong suốt gần ta trong gang tấc.


Nàng chớp mắt mấy cái, ngượng ngùng quay đầu. Ta nhịn không được đưa tay giữ chặt nàng, nhẵn mịn cảm xúc hợp lại hơi lạnh, ta bất đắc dĩ thở dài: "Tỷ tỷ cần thận chút, đi không được liền kéo lấy ta."


Kéo căng cánh tay, nàng thuận thế lắc cánh tay của ta, bất mãn cười nói: " Tiểu Song, muội mới muội mới mười mấy tuổi thôi sao? Tỷ như thế nào lại cảm thấy muội càng ngày càng giống tỷ tỷ của tỷ đây?"


Đó là bởi vì tỷ không có bộ dáng của tỷ tỷ ---- ta không khỉ nghĩ muốn cười một cái. Thạch thôn không xa, đi hai khắc đã tới nơi. Sau khi bán hai giỏ khoai tây được sáu mươi đồng, bởi vì đại thọ rất lớn, nên cho thêm chúng ta 20 đồng nữa làm tiền lì xì. Lúc trở về, ta để cho tiểu Hắc chỡ tỷ tỷ, nó hất hất cái mũi miễn cưỡng đi thong thả. Kỳ thật ta thực thích như vậy. Đi bên cạnh nàng, cùng nàng nói chuyện, nàng ngã xấp xuống ta có thể đỡ lấy nàng. Nàng không biết đường ta có thể dẫn nàng.


Khi về đến nhà, sự trúc trắc do thời gian tạo thành giữa chúng ta đánh vỡ không ít. Đệ đệ đã làm xong cơm trưa, đồ ăn phong phú. Tỷ tỷ là khách tân niên, đệ đệ là nam nhi gia nên ngượng ngùng muốn ăn ở trong bếp. Ta đưa tay ấn đệ đệ ngồi lại bàn: "Đệ đệ, Quan tỷ tỷ giống như tỷ vậy, người một nhà không cần chú ý quy củ này."


"Đúng vậy a!" Tỷ tỷ mỉm cười nhiệt tình phụ họa thêm: "Tiểu đệ, cùng tỷ tỷ đệ không cần khách khí, theo tỷ lại càng không cần nói đến quy củ. Còn có, đệ đệ làm đồ ăn thật sự đẹp lại ngon nữa."


"Hảo..." Đệ đệ không còn cách nào, vẫn là nghe lời cùng chúng ta ăn cơm.


Ta không biết lần này tỷ tỷ ở lại bao lâu, không rõ lắm trong lòng là cao hứng có nàng đến hay là lo lắng nàng đi, thường xuyên ngẩn người, không nói gì. Khi ra ngoài nàng đều cùng đi với ta, giúp ta dẫn tiểu Hắc, cùng ta nói chuyện phiếm. Lúc nàng giúp ta bán khoai tây, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười thiệt tình, tựa hồ không có một chút khó xử. Chào hỏi khách khứa so với ta lanh lợi hơn nhiều. Thời gian bán xong cùng nhanh hơn phân nửa so với ta.


Có nhà mua nhiều, muốn chúng ta đi theo đưa về nhà. Tỷ tỷ không đi, mua hai cái bánh bao, một cái nhét cho ta, giơ chiếc còn lại trong tay cười nói: "Tiểu Song, cái bánh bao này tính là tiền công của tỷ đi?"


Ta cắn một miếng, nóng hôi hổi. Ta gật đầu với nàng. nàng cười đến híp cả mắt, càng thêm thoải mái.


Buổi tối, đệ đệ kiên trì muốn nhường giường cho chúng ta. Vóc dáng của đệ đệ nhỏ, đi ngủ ở phản trúc cũng thích hợp hơn, nói cũng là đúng sự thật. Ở trong phòng bếp thêm chút củi để sưởi, xác định buổi tối phòng bếp sẽ không lạnh. Ta cùng với tỷ tỷ trở lại nhà chính. Nàng ngủ ở bên trong ta ngủ bên ngoài. Chăn vẫn có chút lạnh với cứng, nàng nhìn không được hơi run lại gần ta.


Ta có thỏi quen nằm thẳng, đặt hai tay lên bụng. Tỷ tỷ chống đầu, nghé qua nhìn, mở miệng cười nói: "Tiểu Song, tư thế ngủ của muội là tư thế ngủ của đế cương a. Thật có khí chất!"


Ta cười khổ: "Tỷ tỷ đừng đùa ta. Có phải tỷ bị lạnh phải không?"


"Đúng vậy, có một chút, lát nữa là tốt rồi." Nàng co người, khép sát lại chăn. Ta thò người ra đem chiếc áo khoác lông hồ ly khoác lên trên người nàng khép chặt. Nàng nháy mắt mấy cái, nhìn ta. Ta một lần nữa nằm xuống, nói: "Tỷ tỷ ngủ đi. Ta không động đậy nữa, gió không vào. Ngay mai lấy cho tỷ bàn đá lửa, chờ nóng rồi ngủ tiếp."


Nàng thở dài: "Tiểu Song, muội thật sự tốt quá."


[BHTT - CĐ - EDIT][Trung Thiên] Xa Phụ - Phiến Nhị ĐạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ