lee jihoon không nghĩ ngày mình vào lại văn phòng của cái người đáng ghét kia sớm đến thế, em xịt keo nhìn ánh mắt như hổ vồ mồi phóng thẳng đến mình mà không khỏi rùng mình
ừ thì, đúng rồi đấy, lee jihoon lại được tặng một vé đến bệnh viện thân thương để khám rồi. lần này là do em tụt huyết áp nhưng vẫn cố làm việc, và cuối cùng lại bị xúc lên bệnh viện. và giờ thì lee jihoon phải đi gặp bác sĩ kê đơn thuốc, mà bác sĩ của em là ai nào?
kwon soonyoung
đáng ghét, lee jihoon thầm nghĩ, tại sao chứng ôn gì kwon soonyoung là bác sĩ phẫu thuật bỗng dưng úm xi là bùm thành bác sĩ dinh dưỡng rồi. lee jihoon chậm chạp đến gần cái ghế đối diện kwon soonyoung, đưa ánh mắt tội nghiệp cầu cứu y tá bên cạnh nhưng cô ấy lại nỡ lòng nào quay đi
- y tá min, phiền cô ra ngoài thông báo ngừng nhận thêm bệnh nhân giúp tôi nhé, chỉ vào thông báo khi có ca phẫu thuật cấp cứu thôi - kwon soonyoung quay mặt sang nói với cô y tá bên cạnh, cô ấy lấy làm lạ nhưng cuối cùng không nói gì thêm. cô y tá rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người, lee jihoon len lén nhìn kwon soonyoung, lúc này hắn chẳng nhìn em nữa, chẳng hiểu sao em lại thấy mình như deja vu lại khung cảnh năm nào. chỉ mình em nhìn về phía hắn như nhìn một ngôi sao chẳng thể với tới, còn hắn thì chẳng thèm nhìn em như hồi còn bé tí
- hạ đường huyết, làm việc quá độ dẫn đến thiếu máu lên não, nhập viện khi chỉ số nhịp tim chỉ còn 50, hay thật đấy, tôi không hiểu sao cậu vẫn sống được với đống thứ bệnh trong người cậu đấy - kwon soonyoung liếc mắt về phía người đối diện, hắn nhìn xuống tờ bệnh án mà cảm thấy đau đầu. cái tên lee jihoon chình ình cùng ngày sinh quen thuộc mà hắn đã thuộc làu làu kia, quả thực phải nói lee jihoon số phải tốt lắm mới như thế này
căn phòng lại trở nên yên lặng, kwon soonyoung không có gì để nói tiếp, mắt hắn tập trung vào màn hình máy tính, hoàn toàn chẳng hay lee jihoon đã cắn cắn môi sắp khóc rồi. lee jihoon thì chẳng muốn mở lời, không khí ngột ngạt cùng mùi hổ phách của kwon soonyoung thoảng trong không khí, đã bao lâu rồi lee jihoon chưa từng ngửi mùi này nhỉ. em không nhớ rõ nữa, em từng rất thích mùi hổ phách của kwon soonyoung, vì nó là mùi đặc trưng của hắn, không quá mạnh mẽ mà lại đỗi gần gũi và ấm áp. hồi trước mỗi lần ngửi thấy mùi của hắn vấn vương đầu mũi, lee jihoon vô thức tham lam ngửi thật nhiều, nó tựa như lúc em bọc mình trong căn phòng của mình, đốt nến thơm mà hắn tặng rồi ngắm nhìn cảnh màn đêm buông xuống vậy
chỉ là bây giờ, lee jihoon lại cảm thấy bài xích với mùi này. em ghét mùi hổ phách vì nó là mùi đặc trưng của kwon soonyoung, mà đúng hơn em ghét kwon soonyoung và cũng ghét chính mình. em ghét kwon soonyoung vì hắn bỏ rơi em năm đó, nhưng cũng ghét chính em vì tương tư hắn thời gian lâu như vậy
lee jihoon lúc này hoàn toàn không hay biết rằng, trong lòng kwon soonyoung đã rối đến mức nào, đã bao lâu rồi kwon soonyoung mới được nhìn thấy lee jihoon trong bộ dạng thế này nhỉ. hắn không nhớ rõ, đúng hơn là chẳng thể nhớ chính xác đã là bao lâu hắn không được nhìn thấy lee jihoon. hồi trước hắn thích lee jihoon vì em là người duy nhất chẳng quan tâm đến hắn, nhưng dần dần kwon soonyoung mong muốn chạm tới cái thứ mà người ta gọi là danh vọng, để rồi dần quên mất cái thứ cảm xúc mà hắn ấp ủ, dần quên đi những cái thổn thức ngày nào, quên cả đi những lời hứa mà tới bây giờ hắn vẫn chỉ mơ hồ không rõ ràng. kwon soonyoung đã từng thích lee jihoon như thế nào nhỉ? cuồng nhiệt, hồn nhiên, vô tư, tất cả mọi cảm xúc chỉ xoay quanh lee jihoon. vậy tại sao lúc này khoảng cách giữa hai người lại xa đến thế

BẠN ĐANG ĐỌC
soonhoon || một đời thương em
Fanfiction• vũ trụ " tặng em " • kwon soonyoung là vị bác sĩ nhiều người ngưỡng mộ, bởi chỉ mới 26 tuổi, kwon soonyoung đã nắm trong tay chức bác sĩ chính thức chuyên ngành phẫu thuật, cứ ngỡ sẽ chẳng có gì khiến kwon soonyoung lo sợ ấy vậy nhưng có một con n...