2. vấn đề

637 85 17
                                        

lee jihoon không tình nguyện ở trong căn phòng ngủ riêng biệt đằng sau tấm rèm ngăn cách phòng làm việc và phòng nghỉ của kwon soonyoung. nhưng thật sự là lee jihoon không đủ can đảm để chạy đi, ánh mắt của kwon soonyoung như dán chặt vào em khiến lee jihoon chỉ có thể khóc thầm mà chửi rủa hắn tàn nhẫn, cuối cùng vẫn là lee jihoon miễn cưỡng nằm ngủ không biết trời đất thế nào trong căn phòng mặc cho sau tấm rèm bên ngoài là kwon soonyoung khám bệnh

vấn đề thực sự xảy ra lúc này rồi

vì đến khi lee jihoon tỉnh dậy đã là chiều tối, và em đã lỡ một buổi dạy chuyên ngành ở trường đại học. kwon soonyoung giật mình sau khi nghe thấy tiếng hét hốt hoảng của lee jihoon ở phía sau, bệnh nhân ở phía đối diện cũng cảm thấy giật mình mà ôm lấy trái tim bị tổn thương, người ta đang khám tim đó, là khám tim đó. kwon soonyoung cố giữ nét bình tĩnh, dặn y tá bên cạnh đưa bệnh nhân ra ngoài, sau đó nghiêm túc quay đầu nhìn lee jihoon đã kéo rèm ra từ khi nào

- chuyện gì?

- sao...sao cậu không gọi tớ dậy, trời ơi, chiều nay tớ có ca dạy chuyên ngành đó, ahhhh - lee jihoon hết toáng lên rồi sau đó chủ động bó gối ở góc giường, sự tủi thân dâng cao rõ rệt. kwon soonyoung cũng là người tham công tiếc việc, nhưng đương nhiên là không tới cái mức như này, hắn vẫn biết sức khỏe mình tới đâu mà dừng. không như lee jihoon, đáng báo động tới mức thiếu mỗi cái băng cán ở trong phòng rồi khi nào ngất khiêng thẳng vào bệnh viện thôi

- dừng, cậu có biết chỉ số sức khỏe của cậu ở mức nào không lee jihoon, cậu còn tiếc công việc tới thế à? nếu tiếc công việc đến thế sao không giữ sức khỏe đi, thiếu ngủ, thiếu chất, cậu định biến bản thân thành cái loại tạp chất nào nữa vậy lee jihoon, cậu còn không thấy bản thân sai ở chỗ quái quỷ nào à mà còn bĩu môi với tôi? - kwon soonyoung đứng phắt dậy, một mạch đứng trước mắt lee jihoon mà tuôn một tràng dài, đương nhiên là lee jihoon không lọt tai một chữ nào rồi, em còn lâu mới để nó vào đầu mà nghiền ngẫm. lee jihoon cuộn mình lại chặt hơn, đầu cúi xuống rồi dịch dịch lại phía sau để tránh cơn bùng nổ của kwon soonyoung nhưng điều này chỉ khiến kwon soonyoung thêm tức giận. cảm thấy bản thân không thể giảng thêm một chữ nào cho cái con người này được nữa, kwon soonyoung quyết định từ bỏ

hắn ngồi xuống ghế làm việc của bản thân, mắt nhìn chằm chằm vào cục cơm nhỏ nhỏ vẫn đang nép mình né ánh mắt hắn, trong lòng vẫn đang hậm hực vì bỏ lỡ một tiết chuyên ngành. lee jihoon bị khí tức áp đảo của kwon soonyoung khiến mình không thể thở được, em lén nhìn kwon soonyoung rồi bối rối quay đi, hoàn toàn không có ý định nhận ra lỗi sai của mình. cho đến khi lee jihoon không thể ngồi trong tình trạng này thêm được nữa, em quyết định nói thẳng

- tớ tiếc công việc thì sao chứ, cũng chỉ là làm công ăn lương, tớ cũng phải kiếm tiền mưu sinh chứ, một buổi dạy của tớ đó - lee jihoon lí nhí lên tiếng, ánh mắt khẽ cụp xuống đầy ai oán, em chẳng dám lớn tiếng đâu vì cái người kia thực sự đã hóa hổ nhìn em rồi. hồi bé em chẳng thích hắn ta tí nào, đơn giản vì hắn ta hay bám em rồi nói mình là hổ sẽ bảo vệ được em, nhưng khi đó em chỉ thấy hắn ta phiền phức chết đi được, làm người không thích, thích làm hổ cơ thì chịu rồi

soonhoon || một đời thương emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ