Ngoại truyện 2: By Trần Tử Kiêm - Một bức thư bị lãng quên ở Shangri-La

1.3K 68 7
                                    

Chương 44: Ngoại truyện 2 - By Trần Tử Kiêm – Một bức thư bị lãng quên ở Shangri-La

---

Cầm bút lên rồi, nhưng tôi không biết nên viết gì.

Đã rất lâu rồi tôi không nghiêm túc viết một thứ gì đó, cũng chưa từng thử bày tỏ nhiều điều đến thế trong một lần, nên có thể câu chữ lộn xộn, cũng có thể mắc lỗi.

Tôi không biết bức thư này là viết cho ai, chỉ là trong một lần du lịch cùng người yêu, chúng tôi ghé qua hiệu sách này. Khi em chăm chú đọc sách, tôi lại không thể tập trung vào việc đọc, bèn viết thư để giết thời gian, cũng coi như lưu lại một chút kỷ niệm.

Năm ngày trước, chúng tôi đáp xuống sân bay, thuê một chiếc xe rồi tự lái đến Cổ trấn Dukezong[1].

Nhà nghỉ nằm gần hồ Napa[2], phòng rất rộng, từ ban công có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Em rất thích nơi này, nói rằng muốn sống ở đây mãi, ôm tôi không chịu buông tay.

Thật không ngờ, chỉ cần chọn đúng một nhà nghỉ cũng có thể khiến em vui đến vậy.

Chúng tôi đến Công viên Quy Sơn[3] trước tiên, ở đó có Đại bảo tháp [4] lớn nhất thế giới. Em đứng trước tôi, cùng những người khác xoay trụ.

Ánh nắng chiều buông xuống phía chân trời xa xa, tôi nhìn em đi về phía ánh sáng, bóng lưng trở nên rực rỡ, tôi liền quên cả cầu nguyện. Đến khi sắp kết thúc, tôi mới vội vã nghĩ thầm trong lòng: Cầu mong chúng ta luôn bình an, khỏe mạnh.

Hôm ấy, chúng tôi đứng ở một nơi rất cao trong Công viên Quy Sơn. Em ở ngay bên cạnh, tôi chụp cho em rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh chụp chung của hai đứa.

Tối đến, chúng tôi nằm trên giường xem lại những tấm ảnh ấy. Em cuộn người vào lòng tôi, mái tóc em mềm mại, rồi hỏi tôi tấm nào trông đẹp nhất. Thực ra tấm nào tôi cũng thích, vì trong ảnh em đều cười rất vui vẻ.

Đây vốn dĩ chỉ là một chuyến du lịch nhẹ nhàng, nếu như tôi không có kế hoạch cầu hôn ở đây.

Ở bên em ba năm, thời gian như con thoi, nhanh chóng dệt nên một tấm lưới giữa chúng tôi.

Tôi thật không ngờ, từng ngày trôi qua khi có em bên cạnh lại nhanh đến thế.

Thật ra cuộc sống vẫn lặp đi lặp lại như trước, nhưng vì có em, tôi luôn mong chờ ngày mai. Mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới, đồng nghĩa với việc tôi có thêm một ngày để ở bên em.

Tôi nghĩ rằng, cảm giác mới mẻ khi ở bên em, dù cho bao nhiêu năm trôi qua, thì nó cũng sẽ mãi vẹn nguyên trong tôi.

Tôi không giỏi tạo những khoảnh khắc lãng mạn, những lần tỏ tình trước đây của tôi đều diễn ra một cách bất ngờ mà chẳng có kế hoạch gì. Vì vậy, tôi mong lần cầu hôn này sẽ làm cho em ngạc nhiên.

Cuối cùng, tôi quyết định chọn thời điểm trong chuyến du lịch này.

Ngày 14 tháng 5. Tối hôm trước, chúng tôi leo lên núi, vì thế sáng nay em nằm bò trên người tôi. Chúng tôi vén một góc lều trại lên, từng đường nét của ngọn núi hiện lên rõ ràng dưới bầu trời trong vắt.

[ĐM/ DONE] SỐT CAO KHÔNG DỨT - KHỔ TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ