Chương 42: Con đường phía trước

2K 127 24
                                    

Bước vào khoảnh khắc của em

Chương 42 - Con đường phía trước

---

Đới Nguyệt Mạn và Giang Mẫn nói muốn gặp Trần Tử Kiêm không chỉ là nói suông.

Vài tuần sau khi nhắc đến chuyện này, Đới Nguyệt Mạn lại gọi cho Giang Đồng, hỏi khi nào họ có thời gian.

Lúc đó Giang Đồng vừa từ phòng phẫu thuật bước ra, đứng yên suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Cuối tuần sau đi, nhưng cuối tuần này con về nhà một chuyến đã."

Vốn dĩ cuối tuần Trần Tử Kiêm cũng phải tăng ca, nghe anh nói muốn về nhà, ngược lại hắn càng yên tâm hơn.

"Mai anh lại phải một mình trông nhà rồi." Giang Đồng nằm trên giường, ngửa mặt nhìn Trần Tử Kiêm đang ngồi bên cạnh.

Cả hai đều đã tắm rửa sạch sẽ, hắn kéo chăn trùm lên người Giang Đồng, đè xuống, vùi mặt vào hõm cổ anh, hung hăng hít sâu vài hơi.

"Mỗi lần anh làm thế..." Giang Đồng thấy hơi nhột, giọng nói mang theo ý cười, "Em có cảm giác như anh đang hít mèo vậy."

"Em là mèo à?" Trần Tử Kiêm hỏi rất bình thản, hoàn toàn không giống như đang đùa.

Hơi thở hắn nặng nề hơn chút, nghiêng đầu, cắn nhẹ lên mạch máu xanh nhàn nhạt bên cổ Giang Đồng.

Giang Đồng nâng tay ôm lấy cổ hắn, hai người nhìn nhau một cái, Trần Tử Kiêm liền giơ tay tắt đèn ngủ.

"Mai mấy giờ anh đi làm?"

Trong tiếng quần áo cọ xát khe khẽ, Giang Đồng khẽ hỏi.

"Anh dậy được." Hơi thở nóng hổi của Trần Tử Kiêm phả lên mặt Giang Đồng.

Bàn tay thô ráp của hắn lướt qua eo anh, nghe Giang Đồng khẽ rên một tiếng, rồi mới chậm rãi cởi bỏ quần ngủ của anh.

...

Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm không quá chói mắt. Giang Đồng dựa vào thành bồn tắm, quay lưng về phía Trần Tử Kiêm, mệt mỏi nhắm mắt, trông như sắp ngủ đến nơi.

Tóc anh hơi ẩm, hắn đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trên trán anh, lòng bàn tay đặt lên phần lưng dưới.

Ngâm nước đủ lâu, hắn mới đứng dậy khỏi bồn.

Mặt nước gợn sóng, Giang Đồng không nhúc nhích, chỉ liếc nhìn vị trí của Trần Tử Kiêm rồi lại cúi đầu.

Lẽ ra anh không nên lo lắng quá sớm về việc tối nay cảnh sát Trần có ngủ đủ hay không, mà phải nghĩ đến chuyện mai mình còn phải về nhà.

Trần Tử Kiêm bế Giang Đồng lên, dùng khăn tắm cẩn thận lau khô, rồi vác lên vai, nhét trở về giường.

Phòng ngủ lại chìm vào bóng tối. Giang Đồng trở mình một nửa, vắt một chân lên người Trần Tử Kiêm, đầu cũng cọ sát vào hắn, lười biếng hỏi: "Lúc nãy anh có để ý giúp em không? Cổ em có vết gì không?"

Bất chợt anh nhắc đến chuyện này, Trần Tử Kiêm cũng không nghĩ đến, bèn vén cổ áo anh lên. Vì chẳng nhìn thấy gì, hắn chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua.

[ĐM/ DONE] SỐT CAO KHÔNG DỨT - KHỔ TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ