Trước khi vào chap thì lên lớp với tui nhaaaa.Hậu vệ quét (SW – Sweeper), hay còn được gọi là Libero (trong tiếng Ý nghĩa là "tự do"), là một vai trò linh hoạt trong bóng đá. Đây là loại trung vệ có nhiệm vụ "quét" bóng nếu đối phương vượt qua được hàng phòng ngự sâu nhất. Vị trí này khác biệt so với các hậu vệ thông thường, vì ít bị bó buộc trong việc theo kèm tiền đạo đối thủ, mang lại khả năng tự do di chuyển hơn.
_____
Tỷ số đang là 3:1, đội V được giao quyền phát bóng nhưng không thể tìm được cơ hội tấn công thích hợp như trước. Cả hai bên liên tục giằng co trong một thời gian ngắn, rồi trận đấu khép lại hiệp một để bước vào giờ nghỉ.
Mặc dù đang dẫn trước với cách biệt đáng kể, nhưng bầu không khí trong đội Z lại hiếm khi trở nên im lặng và nặng nề như thế này. Mọi người chỉ lặng lẽ theo chân Isagi quay trở lại phòng thay đồ.
Isagi vẫn giữ thói quen uống nước và thả lỏng cơ thể như bình thường. Thế nhưng chẳng mấy chốc cậu đã bị những ánh mắt đầy mong chờ của đồng đội dán chặt vào người, đến mức không thể phớt lờ được nữa.
Cậu đặt chai nước xuống, quét mắt nhìn quanh rồi hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Isagi," Kunigami do dự một lúc rồi lên tiếng trước: "Cái gọi là 'thức tỉnh'... thực chất là gì?"
Động tác đưa bình nước lên miệng của Isagi bất giác khựng lại, đôi mắt cậu xoay sang nhìn một người khác trong đội, như thể muốn thoái thác câu hỏi này.
"Sao các cậu không đi hỏi Bachira?"
Chẳng phải hắn vừa mới trải qua trạng thái thức tỉnh hay sao? Trải nghiệm của Bachira hẳn sẽ có giá trị tham khảo hơn nhiều so với những lời nói suông của cậu.
"Cậu ta không ổn đâu, coi như cậu ta đã chết rồi." Chigiri đẩy nhẹ Bachira đang ngồi cạnh mình. Bachira ngửa đầu nhìn lên trần nhà, bộ dạng như linh hồn còn chưa quay về cơ thể.
Isagi chỉ biết im lặng. Dẫu không muốn thừa nhận, cậu hiểu rất rõ nguyên nhân khiến Bachira trở nên như vậy xuất phát từ chính những gì mình đã nói trước đó.
Không ngờ rằng Bachira không còn sức để trả lời Kunigami và những người khác về chuyện 'thức tỉnh', nhưng khi nghe Chigiri bảo trạng thái của hắn không ổn, Bachira lại lập tức hồi sinh trở lại.
"Isagi, cho tớ mười lăm phút để bình tĩnh lại, hiệp hai không thành vấn đề gì với tớ đâu!"
... Được lắm, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Một lần nữa, tất cả ánh nhìn trong phòng lại đồng loạt hướng về phía Isagi, rõ ràng vẫn chờ mong câu trả lời từ cậu.
Isagi ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi lên tiếng: "Thức tỉnh giống như một bức tranh ghép hình, được xây dựng trên nền tảng của suy nghĩ và kinh nghiệm tích lũy."
"Không ngừng trải qua thất bại, không ngừng liên tục thử nghiệm, nhưng trên hết là không bao giờ từ bỏ khát khao chiến thắng." Đôi mắt Isagi cụp xuống, giọng cậu trầm đi một chút."Chỉ khi đủ dũng cảm đối diện và vượt qua được giới hạn của bản thân, những mảnh ghép dẫn đến thành công mới có thể ráp lại với nhau, để cho tham vọng cá nhân nở hoa kết trái."
"Nói cách khác, thức tỉnh chính là khoảnh khắc mà một người tự học được nhiều hơn từ chính bản thân mình."
"Ego, Isagi vừa nói giống hệt như anh!" Anri kinh ngạc thốt lên trong phòng điều khiển. "Cậu ấy thực sự không phải học trò của anh sao? Anh chắc chắn chưa từng dành sự ưu ái đặc biệt nào cho cậu ấy chứ?"
Ego nhìn Anri bằng ánh mắt kiểu 'cô nghĩ tôi có bước ra khỏi căn phòng này bao giờ chưa?'
Anri gãi đầu cười gượng, chợt nhận ra mình vừa nói một điều ngu ngốc.
"Thật sự, Isagi rất giống anh đấy, Ego." Anri trầm ngâm nhận xét. Cô ấy thoáng nhìn Ego và nhận ra ánh mắt anh đang cố định dừng lại trên màn hình hiển thị hình ảnh của Isagi.
Ego chỉ "Ừ" một tiếng đơn giản.
Anh khẽ giơ tay lên, như thể đang phác hoạ trong không trung từng đường nét trên gương mặt Isagi qua lớp màn hình.
"Chỉ tiếc là, cậu ấy đã là một viên ngọc quý hoàn hảo rồi." Ego khẽ thở dài, "Những gì tôi có thể làm cho cậu ấy... thực sự quá ít ỏi."
Hiệp hai bắt đầu, đội V giao bóng.
Reo chuyền về cho một tiền vệ, đồng thời nhanh chóng di chuyển sang khu vực cách xa Isagi. Tiền vệ nhận bóng nhanh chóng chuyền ngược lại cho hàng hậu vệ nhằm triển khai lối chơi an toàn.
Theo kế hoạch đã được vạch ra trong giờ nghỉ giữa hai hiệp, mục tiêu của đội V là đưa bóng rời khỏi khu vực nguy hiểm trước khi Isagi kịp áp sát. Một khi để Isagi tiến gần, nguy cơ mất bóng và bị phản công trực diện sẽ trở nên rất cao.
"Nếu không thì với khả năng chuyền bóng của các cậu, đảm bảo sẽ bị Isagi cắt bóng rồi phản công ngay tại chỗ." Nagi nói tỉnh bơ.
Hậu vệ đội V: Cảm giác như vừa bị bắn một mũi tên vào đầu gối vậy...
Nhưng dù có trúng một mũi tên, họ vẫn phải cố gắng vùng vẫy tiếp tục trận đấu.
Đúng lúc này, hậu vệ quét của đội V thực hiện pha xử lý xuất sắc. Một đường chuyền dài ngang sân được tung ra chính xác, đưa bóng thành công đến tiền vệ cánh của đội. Khi Isagi lao tới thì mọi chuyện đã hoàn tất. Nhận được bóng, tiền vệ cánh tiếp tục tung một đường chuyền sắc bén, đưa bóng đến chân Reo, người đang băng vào vòng cấm.
Một đường chuyền đột phá quá đẹp!
"Nagi!" Reo lớn tiếng gọi đồng đội, "Làm lại lần nữa nào!"
Nagi đáp lời ngay lập tức.
"Đừng hòng chuyền dễ dàng như vậy!" Kunigami lao tới như tảng đá cản đường, chắn ngay trước mặt Reo.
Reo bất giác khựng lại và bực dọc bật ra một tiếng tặc lưỡi. Giờ hắn phải tìm cách vượt qua Kunigami sao...?
"Reo." Nagi gọi hắn, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự thúc giục, "Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyền cho tớ đi, đừng để nhịp độ chậm lại."
Dựa vào suy nghĩ thôi thì bọn mình không thể đánh bại Isagi được.
Nagi thực sự bảo mình đừng nghĩ quá nhiều sao?
Reo cảm thấy vị đắng len lỏi nơi đầu lưỡi, một sự nén chặt trong cảm xúc mà khó lòng kiềm chế.
Ngày trước, chính hắn luôn là người dẫn dắt, chỉ đường cho Nagi. Thế nhưng giờ đây... mọi thứ dường như đổi chiều. Lần này, chính Nagi lại đang dẫn lối cho hắn.
Đây chính là... sự thay đổi mà Isagi Yoichi đã mang đến cho Nagi sao?
Reo hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Isagi đang đứng bên phần sân của họ.
Dù tâm trí hắn đang ngập tràn suy nghĩ chồng chéo, nhưng đôi chân lại không hề lạc nhịp. Reo nhanh chóng tìm thấy khoảng hở trong hàng phòng ngự của Kunigami và chuyền bóng về phía Nagi.
Thành thật mà nói, đường chuyền này ngoài nhanh ra thì chẳng có gì đặc biệt.
Nó đi đúng hướng của Nagi, nhưng lại không chuẩn xác đến mức giúp hắn có thể đón bóng dễ dàng. Nagi vẫn cần di chuyển để tiếp bóng. Thậm chí có thể nói rằng, trước khi Nagi chạm được vào bóng, quyền kiểm soát bóng vẫn chưa được xác định rõ ràng.
Đây là cơ hội tuyệt vời để giành lại bóng!
Raichi lao tới, đâm sầm vào người Nagi trong nỗ lực tranh chấp.
"Ngoan ngoãn trả bóng lại cho bọn tao đi, tên tóc trắng khốn kiếp!" Raichi dùng sức ép sát vào người Nagi, chân đã sẵn sàng đưa ra để chạm bóng.
"Cậu thật là phiền phức đấy." Nagi nheo mắt, cố gắng giữ vững trọng tâm, tận dụng lợi thế chiều cao và sải chân dài để chạm bóng trước Raichi một bước.
Dù đường chuyền có thiếu hoàn hảo đến đâu, khi rơi vào chân của Nagi, nó cũng lập tức biến hoá thành một pha xử lý kỳ diệu.
Nagi dùng cách khéo léo hất nhẹ bóng lên khỏi mặt sân với cú chạm chân hoàn hảo. Ngay sau đó, hắn dùng đầu gối đệm bóng, khiến trái bóng bay vút qua sau lưng Raichi.
Tận dụng giây phút Raichi mất tập trung và trọng tâm cơ thể đổ về phía mình, Nagi khẽ lùi lại một bước nhỏ trước khi bứt tốc, đuổi theo đường bóng điệu nghệ mà mình vừa tạo ra.
Raichi chới với mất thăng bằng khi trọng tâm vốn dồn về phía Nagi bị kéo lệch. Hắn loạng choạng vài bước để giữ vững thân thể.
Lại để tên quái vật này thoát qua sao...?
Lại để hắn ghi bàn sao!?
Không được! Không được! Không được!!
Hình ảnh Isagi cứu bóng ngay trước khung thành vẫn như mảnh dao khắc sâu trong ký ức Raichi.
Hắn nghiến chặt răng.
Nếu cái tên quái vật Isagi Yoichi đó có thể từ hàng tiền đạo lùi về phòng ngự đến tận khung thành, thì tại sao mình lại không thể!?
Ý chí bùng cháy dữ dội, tựa như một mồi lửa thiêu rụi cả đồng cỏ.
"Aaaaahhhh!!!" Raichi gầm lên, vừa hét vừa điên cuồng đuổi theo Nagi như kẻ săn mồi truy đuổi con mồi không thể buông.
Chạy đi, chạy đi! Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!
"Tên khốn Kuon!! Kẹp chặt hắn lại!" Raichi hét lớn gọi Kuon lao đến hỗ trợ kèm người.
"Làm sao mà cản nổi cơ chứ!? Đây là Nagi đấy!"
"Vậy thì dù có chết cũng phải cản lại cho tao, thằng ngu!!"
"Đừng có gào lên những lời vô nghĩa như thế..." Mẹ nó, mẹ nó chứ...! Không còn cách nào khác, Kuon siết chặt hàm răng, giận dữ bật người lên để thực hiện một cú xoạc bóng quyết liệt. Nếu có thể làm chậm hắn dù chỉ một giây... thậm chí nửa giây thôi cũng được!
Ngay lúc Nagi giơ chân chuẩn bị tung cú dứt điểm, hắn lại bất ngờ biến động tác đó thành một cú nhảy mượt mà, khéo léo kiểm soát trái bóng.
Chết tiệt, hắn phản ứng nhanh quá!
Nhưng Raichi đã kịp lao đến, hai tay dang rộng chắn ngay trước mặt Nagi, lập tức đưa chân lên tranh chấp bóng.
Tên này... còn phiền phức hơn cả Barou nữa...
Nagi khẽ cau mày, cố gắng giữ bóng, nhưng sự áp sát cứng rắn và quyết liệt của Raichi khiến không gian xoay người của hắn bị bóp nghẹt hoàn toàn. Không có lỗ hổng nào để thực hiện kỹ thuật phức tạp, cũng chẳng còn vị trí thuận lợi để dứt điểm.
Ánh mắt Nagi bất giác dừng lại ở khuôn mặt hung hãn của Raichi, nơi đôi hàm răng nghiến chặt tựa như một con cá mập khổng lồ đang săn mồi.
Raichi... Gã này cũng đã đạt đến một 'trạng thái thức tỉnh' của riêng mình rồi...
Hết thời gian rồi. Nagi đưa mắt quét nhanh qua hàng phòng ngự đang bủa vây dày đặc trước khung thành. Không còn cơ hội nào để tự mình dứt điểm...
"Nagi!" Một tiếng gọi vang lên từ hành lang cánh trái.
Tên ngốc này... lại nắm bắt được cơ hội sao...? Trong trận đấu này, hắn cũng đã bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn rồi.
Nagi đưa mắt nhìn Zantetsu. Vậy thì, giao cho hắn đấy.
Không phí một giây, Zantetsu dẫn bóng cắt nhanh vào trung lộ. Trong khi hàng thủ đội Z vẫn mải mê tập trung vào Nagi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để tung cú sút.
Zantetsu lập tức dẫn bóng cắt vào trung lộ. Trong lúc hàng thủ của đội Z còn đang tập trung vào Nagi, hắn đã sẵn sàng tung cú sút.
"Đừng mơ mà sút được!" Chigiri như cơn gió bất thình lình lao về từ tuyến trên, vung chân cản ngay đường bóng, "Cuộc đua tốc độ giữa chúng ta vẫn chưa có hồi kết đâu!"
Zantetsu dừng lại trong một nhịp thoáng qua, chỉnh gọng kính với phong thái điềm nhiên hiếm thấy: "Tôi có thể là người duy nhất vượt qua mọi cửa ải."
"Ngu ngốc," Chigiri không rời ánh nhìn khỏi Zantetsu, giọng trầm xuống đầy kiên quyết, "Kẻ chắn trước mặt cậu lúc này chính là người giữ cửa mạnh nhất."
"Vậy thì cậu không thể giữ nổi đâu."
Ngay khoảnh khắc đó, đôi chân Zantetsu bùng nổ tốc độ!

BẠN ĐANG ĐỌC
[BLLK Edit|AllIsagi] Xin Lỗi, Tôi Mắc Hội Chứng PTSD
FanfictionĐồng nhân Blue Lock, AllIsagi Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn. Tình trạng bản edit: Kịp bản gốc. =)))) BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG ĐỪNG MANG KHỎI CHỖ NÀY!!!! NGHIÊM CẤM CÁC HÀNH VI CHUYỂN VER/MƯỢN Ý TƯỞNG/SAO CHÉP, KỂ CẢ LÀ TRON...