Chương 17: Chỉ là

1.6K 126 7
                                    

Anh ấy ở nơi núi tuyết xa xôi

Chương 17 - Chỉ là

---

Vì Trần Tử Kiêm quay đầu lại nên Giang Đồng liền giải thích: "Tôi ra uống nước."

"Có nước khoáng đã đun sôi." Trần Tử Kiêm chỉ về phía ấm nước trên bàn ăn.

"Cảm ơn." Giang Đồng đi lấy nước uống. Tivi vẫn đang phát, anh tò mò muốn biết hôm nay Trần Tử Kiêm lại xem gì nên hơi nghiêng người, rồi phát hiện ánh mắt Trần Tử Kiêm vẫn còn dừng trên người mình.

Nhưng ngay khi hai người chạm mắt, Trần Tử Kiêm liền dời đi.

Giang Đồng cầm cốc nước đi đến ghế sô pha ngồi xuống, không nói chuyện với Trần Tử Kiêm, cả hai cùng tập trung xem bộ phim hài nhẹ nhàng đang chiếu trên màn hình.

Tần suất bộ phim làm Giang Đồng bật cười cao hơn hẳn so với Trần Tử Kiêm. Khi hắn cười giọng cũng rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra phần lớn đều là cười thật lòng.

Hóa ra Trần Tử Kiêm thích kiểu phim này.

Giang Đồng âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Đến nửa sau bộ phim, Giang Đồng xem rất chăm chú. Anh ngồi co chân trên ghế, lưng hơi cúi về phía trước. Có lần cười quá mức, anh ngả người ra sau, vô tình chạm phải cánh tay cứng rắn của Trần Tử Kiêm đang đặt trên lưng ghế.

Có thể khẳng định, Trần Tử Kiêm rất ấm, thậm chí còn hơi nóng.

Hắn chỉ mặc một chiếc áo dài tay bằng vải cotton đơn giản, ngồi rất thoải mái. Có lẽ do thói quen nên mới để tay ra sau lưng Giang Đồng như vậy.

Giang Đồng dành một khoảnh khắc ngắn suy nghĩ về chuyện đó, rồi lại tiếp tục tập trung vào bộ phim. Nhưng không hiểu sao, từ lúc ấy, anh cứ nghĩ mãi đến cảm giác cánh tay của Trần Tử Kiêm.

Khi phim kết thúc, thời gian đã khá muộn.

Nước trong cốc Giang Đồng cầm theo không uống hết, còn sót lại một ít. Dù đã nguội, anh vẫn uống cạn rồi mới đứng dậy chào Trần Tử Kiêm.

"Ngày mai chúng ta có đi dạo chợ sớm không?" Trần Tử Kiêm thu tay lại, có vẻ vì để lâu quá nên bị tê, động tác trông hơi cứng nhắc.

Giang Đồng ngáp một cái rồi hỏi: "Dậy lúc mấy giờ?"

"Tùy cậu." Trần Tử Kiêm nói rất tùy ý, cứ như thể dù Giang Đồng có nói một giờ gần trưa, hắn vẫn có thể đưa anh đi dạo chợ sớm vậy.

"Ra ngoài lúc tám rưỡi nhé?" Giang Đồng hỏi.

"Tôi thế nào cũng được." Trần Tử Kiêm cũng đứng dậy.

Sau khi thống nhất đơn giản, Giang Đồng trở về phòng.

Trước khi đi, anh còn chúc Trần Tử Kiêm ngủ ngon, cũng nhận lại một câu đáp lại.

"Ngủ ngon."

---

Nhờ dậy đúng giờ, sáng nay Giang Đồng có một bữa sáng thỏa mãn nhất từ trước đến nay.

[ĐM/ DONE] SỐT CAO KHÔNG DỨT - KHỔ TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ