Chương 11: Sờ nắn

2.2K 151 19
                                    

Anh ấy ở nơi núi tuyết xa xôi

Chương 11 - Sờ nắn

---

Hôm đó, tuyết lại dày thêm.

Giang Đồng cứ thế tựa vào vai Trần Tử Kiêm ngủ. Khi tỉnh dậy thì đã có điện lại.

Trên người anh được đắp một tấm chăn mềm. Mở mắt ra, anh nhìn thấy màn hình tivi sáng lên, trên đó có mấy người đang nói chuyện. Giang Đồng cử động cái cổ ê ẩm vì ngủ sai tư thế. Đột nhiên nhận ra mình đang dựa vào Trần Tử Kiêm, anh thoáng sững sờ.

Trần Tử Kiêm không nói gì, như thể chuyện này chẳng có gì lạ lùng hay đáng bận tâm. Hắn chỉ kéo chăn giúp Giang Đồng xuống một chút.

Giang Đồng ngủ đến mức hai má ửng hồng, trong mắt vẫn còn vẻ ngái ngủ chưa tỉnh hẳn.

"Tôi có làm cậu khó chịu không? Sao không gọi tôi dậy?" Giang Đồng đưa tay xoa sau cổ, nhưng ngay sau đó chợt nhận ra lời mình nói có thể gây hiểu lầm, nên vội cúi đầu xuống.

Anh rụt cổ vào trong chăn, nghiêng đầu lén nhìn Trần Tử Kiêm. Ánh sáng từ màn hình tivi phản chiếu trong mắt anh, lúc sáng lúc tối.

"Đội cảnh sát gần đây sắp xếp kiểm tra sức khỏe, nhưng nhân lực không đủ, cậu có muốn đến giúp không?" Trần Tử Kiêm cúi mắt, đối diện với ánh nhìn lấp ló trong chăn của Giang Đồng.

Sau vài giây im lặng, Giang Đồng đáp: "Tất nhiên rồi." Anh cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể làm được việc gì đó, tâm trạng liền phấn chấn hơn.

Gió tuyết kéo dài suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng dừng lại. Ngay hôm sau, Trần Tử Kiêm lái xe đón anh đến cục cảnh sát.

Chuyện này thông thường sẽ không xảy ra. Nhưng lần kiểm tra sức khỏe lần này khá đặc biệt, có sự tham gia của nhiều đồn cảnh sát trong khu vực. Hơn nữa, do ảnh hưởng của bão tuyết, số bác sĩ có thể điều động bị giảm đi đáng kể, vì thế cần thêm nhân lực hỗ trợ.

Khi còn học đại học, Giang Đồng đã nhiều lần theo các đàn anh đàn chị đi hỗ trợ khám sức khỏe, nên cũng xem như có chút kinh nghiệm.

Xe dừng lại ở sân trước cục cảnh sát. Hôm nay thời tiết tốt hơn những ngày trước, nhưng vẫn rất lạnh. Trong sân có mấy cảnh sát mặc áo khoác dài và mấy con chó nghiệp vụ đang huấn luyện.

Giang Đồng xuống xe cùng Trần Tử Kiêm, đi theo hắn băng qua sân và hành lang. Những cảnh sát đi ngang đều chào Trần Tử Kiêm, còn anh thì cúi đầu bước đi, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình.

Bước vào một căn phòng trông như phòng họp, lúc này Giang Đồng mới thấy có hơn mười bác sĩ mặc áo blouse trắng và hàng dài cảnh sát đang chờ kiểm tra.

"Chắc mất cả ngày đấy." Trần Tử Kiêm đưa Giang Đồng đến một góc phòng họp. "Trưa tối đều có cơm hộp. Vốn dĩ tôi đang trong kỳ nghỉ, nhưng giờ đã đến rồi thì phải phụ giúp họ một chút."

Có lẽ vì sợ Giang Đồng không quen nên hắn nói khá nhiều.

"Chút nữa Hiểu Tinh sẽ tới. Nếu tôi bận đến khuya, cậu ấy sẽ đưa cậu về."

[ĐM/ DONE] SỐT CAO KHÔNG DỨT - KHỔ TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ