Chương 9: Lê đông lạnh

2.1K 135 37
                                    

Anh ấy ở nơi núi tuyết xa xôi

Chương 9 - Lê đông lạnh

---

Đêm ở nhà A Thố, Giang Đồng ngủ không được yên giấc.

Có lẽ do rượu mạnh quá, đầu anh thỉnh thoảng nhói đau, cả đêm cứ trở mình mãi, đến gần sáng mới ngủ ngon hơn một chút.

Giang Đồng dậy hơi muộn, nhưng khi ra khỏi phòng, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Anh biết rõ giờ giấc sinh hoạt của Trần Tử Kiêm, tầm này chắc không phải còn ngủ, có lẽ đã ra ngoài rồi.

Sau khi rửa mặt xong, Giang Đồng nhắn tin cho hắn.

[Cậu dậy chưa?]

Trần Tử Kiêm: [Tụi tôi đang dắt chó đi dạo.]

Giang Đồng khoác chiếc áo khoác của Trần Tử Kiêm rồi ra ngoài.

Trong sân, mấy con chó chạy nhảy tung tăng. Anh không thấy A Thố đâu nhưng lại nhanh chóng trông thấy Trần Tử Kiêm.

Hắn đứng bên mép sân, trên tay cầm một chai nước khoáng và một điếu thuốc đang hút dở.

Giang Đồng chạy tới, tiếng bước chân khiến Trần Tử Kiêm quay đầu lại.

Hắn trông có vẻ cũng không ngủ ngon, Giang Đồng nghĩ. Nếu không, sao mắt lại mệt mỏi như vậy?

"Mấy giờ các cậu dậy thế?" Giang Đồng vừa nói vừa phả ra một làn hơi trắng. Anh chưa quen với điều này, liền giơ tay quạt nhẹ rồi bật cười.

Trần Tử Kiêm vừa thấy anh đến liền kẹp điếu thuốc giữa ngón cái và ngón trỏ, dập tắt rồi cầm trên tay.

"Cũng không sớm lắm, A Thố có chút việc, cậu ấy phải đến mấy chỗ khác xem xét." Hắn quay người tìm thùng rác. Giang Đồng đứng nguyên tại chỗ, chờ Lão Bát chạy vọt tới, ôm chầm lấy nó.

Lão Bát không ngừng dụi đầu vào lòng anh, như thể muốn chà xát khắp người anh một lượt. Giang Đồng chơi đùa vui vẻ, từ từ ngồi xổm xuống, nhưng không chú ý nên bị mấy con chó phía sau húc ngã.

Tuyết trên mặt đất mềm xốp, Giang Đồng chống hai tay xuống, không thấy đau gì cả. Từ góc nhìn của anh, bầu trời bỗng trở nên xa xăm.

Khi Trần Tử Kiêm bước tới, Giang Đồng vẫn còn ngồi dưới đất. Hắn nghĩ chắc anh bị ngã đến ngơ người, liền đưa tay định kéo anh dậy, nhưng lại bị anh nắm chặt lấy cẳng tay. Lúc này, Giang Đồng mới để ý hôm nay hắn đeo một đôi găng tay hở nửa ngón màu đen.

"Ngồi thế này nhìn trời đẹp lắm." Trong mắt Giang Đồng ánh lên tia sáng phản chiếu từ tuyết trắng xung quanh. Anh kéo nhẹ Trần Tử Kiêm một chút, thế là hắn cũng ngồi xuống theo.

Chính vì ý tưởng bất chợt này của Giang Đồng mà khi quay về phòng, cả hai đều phải thay quần mới.

Quần áo ướt bị nhét chung vào máy giặt, Trần Tử Kiêm nói máy có chức năng sấy khô nên không cần lo chuyện phơi đồ.

A Thố không có nhà, họ ở cùng nhau cả ngày.

Đến tối, Trần Tử Kiêm nhắc anh đừng ăn quá no, vì lát nữa họ sẽ đi ngâm suối nước nóng.

[ĐM/ DONE] SỐT CAO KHÔNG DỨT - KHỔ TƯNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ