Không để lại bình luận quá khích nheeee. Tui đã cảnh báo từ chap mở đầu là quan hệ giữa những người còn lại và Isagi ở 'thế giới cũ' RẤT TỆ rồi á.
Với lại cốt truyện này nó cũng hơi 'bi kịch' nên tui hong dịch nó vui được anh em ơi. Cái không khí truyện nó ngột ngạt vữ lắm í.
________
Ba người chạy chầm chậm ra đường biên. Gagamaru dường như đang thả hồn trên mây, không biết đang nghĩ gì. Chigiri chạy bên cạnh Isagi, khẽ ngước mắt lên, ánh nhìn vô tình bắt gặp góc nghiêng gãy gọn và trầm tĩnh của cậu.
Có lẽ cảm nhận được sự bứt rứt trong ánh mắt của Chigiri, Isagi nhanh chóng nhận ra đối phương có điều muốn nói. Tuy nhiên, cậu chọn cách im lặng, lười biếng né tránh việc chủ động mở lời.
Cứ thế đi đến sát đường biên, Chigiri như đang đấu tranh tư tưởng, đôi chút ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết tâm cất tiếng.
"Đầu gối tôi từng bị chấn thương."Những lời này từ miệng Chigiri bật ra khiến Isagi không khỏi giật mình, suýt chút nữa đánh rơi chai nước đang cầm.
"Đứt dây chằng chéo trước ở đầu gối phải."
Hả? Tại sao đột nhiên Chigiri lại kể chuyện này với mình?
Đây chẳng phải là vết sẹo quá khứ mà hắn không muốn nhắc đến sao?
Mà bản thân mình... liệu có phải là người nên nghe câu chuyện này không?
Ánh mắt Isagi vô thức dời về phía Kunigami đang đứng trong sân. Trong đầu cậu thoáng qua ý nghĩ muốn bịt tai lại để không phải nghe thấy những điều tiếp theo.
Người thực sự xứng đáng được nghe câu chuyện quá khứ của hắn chính là Kunigami đang đứng ở bên kia. Không lẽ nếu lần này cậu không làm cầu nối, hai người họ sẽ không chịu nói chuyện tử tế với nhau à?
Isagi nhớ mãi buổi tối hôm đó, sau trận đấu với đội Y, trong phòng chiếu video..... Có lẽ, chính cuộc trò chuyện ngắn ngủi này đã trở thành bước ngoặt để Chigiri và Kunigami xích lại gần nhau.
Lúc đó, Isagi vẫn cố chấp truy vấn về 'vũ khí' của Chigiri.
Không chút tế nhị, cũng chẳng biết điều.
Nhưng cũng chính sự kiên định đến mức dai dẳng đó, cuối cùng Chigiri cũng chịu mở lời.
"Isagi, tôi cũng từng sở hữu một vũ khí lợi hại."
"Tôi cũng từng đắm chìm trong những bàn thắng của mình đến quên cả thế giới, từng có những đêm thao thức không ngủ được chỉ vì mường tượng về cái cảm giác chiến thắng ấy, từng ấp ủ mơ ước trở thành tiền đạo số một thế giới."
"Nhưng ngay cả khi đã hồi phục, tôi vẫn không thể vượt qua được nỗi sợ bị chấn thương lần nữa."
"Tôi sợ đánh mất cảm giác thăng hoa khi chơi bóng, sợ giấc mơ của mình chỉ là một mảnh ký ức rệu rã sẽ mãi vụt mất khỏi tầm tay."
"Tôi đến Blue Lock... nơi này, đối với tôi mà nói chỉ là một cái cớ để tìm ra lý do từ bỏ giấc mơ hoang đường đó."
Ban đầu, Isagi chỉ định khuyên nhủ Chigiri vài lời, ai ngờ lại vô tình chọc cho hắn nổi giận.
"Cậu thì biết cái quái gì về tôi chứ?!"
Chigiri đứng ngay ở ngưỡng cửa, phản ứng một cách gay gắt. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, hắn đã đâm sầm vào lồng ngực của Kunigami.
"Xin lỗi." Kunigami gãi đầu, nét mặt trông có chút lúng túng.
"À thì... có vẻ như phòng chiếu video này không cách âm tốt như mấy cậu tưởng đâu..."
Nói cách khác—hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
"Đừng xía mũi vào chuyện của người khác." Chigiri hậm hực vòng qua Kunigami rồi bước nhanh ra ngoài.
Thế nhưng, Kunigami chẳng có chút ngại ngần mà lập tức đuổi theo.
Họ đã nói gì sau đó, Isagi không biết.
Nhưng có lẽ chính cuộc nói chuyện này đã trở thành điểm mấu chốt, giúp Chigiri dỡ bỏ áp lực đè nặng trong lòng.
Rồi sau đó, trong trận đấu với đội W, vào những giây cuối cùng của trận đấu, Chigiri bỗng nhiên hét lên đầy giận dữ: "Cậu đã hứa với tôi rồi! Hứa sẽ tiếp tục bước đi trên con đường này một cách đường hoàng, mang theo cả giấc mơ của tôi! Bây giờ mà bỏ cuộc ở đây thì còn ra thể thống gì hả, đồ ngốc?!"
Tiếng gào ấy vang vọng khắp sân đấu—
Cùng lúc đó, Chigiri tăng tốc với tốc độ cao nhất! Vượt qua tất cả chướng ngại, hắn đã chuyền bóng chuẩn xác đến vị trí của Kunigami ngay trước vòng cấm. Kunigami không chần chừ tung cú sút xa đầy uy lực.
Bóng găm thẳng vào lưới!
Bàn thắng quý giá đó đã giúp họ cân bằng tỷ số ngay trước khi trận đấu kết thúc.
Bây giờ cậu nói với tôi điều này thì có ích gì chứ? Ở khoảng cách này, Kunigami không thể nào nghe thấy đâu! Cậu nghĩ một người ngoài cuộc như tôi có thể giúp cậu giải quyết những rối ren trong lòng sao?
Điều đó là không thể, đúng không?
Mặc dù Chigiri không thể phối hợp với cậu, thậm chí cả hai còn từng có nhữngxung đột không mấy dễ chịu trong vòng tuyển chọn thứ hai. Nhưng phải thừa nhận rằng, Chigiri là một cầu thủ xuất sắc.
Nếu để hắn bị loại chỉ vì không thể vượt qua rào cản tâm lý này, thì thật sự quá đáng tiếc.
Isagi đắn đo suy nghĩ, cố gắng tìm cách để hoá giải sự hiểu lầm này.
"Sau khi chấn thương... Bất cứ khi nào có ai đó nhắc đến nó, bất cứ khi nào họ cười cợt rồi hỏi tôi..."

BẠN ĐANG ĐỌC
[BLLK Edit|AllIsagi] Xin Lỗi, Tôi Mắc Hội Chứng PTSD
FanfictionĐồng nhân Blue Lock, AllIsagi Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn. Tình trạng bản edit: Kịp bản gốc. =)))) BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG ĐỪNG MANG KHỎI CHỖ NÀY!!!! NGHIÊM CẤM CÁC HÀNH VI CHUYỂN VER/MƯỢN Ý TƯỞNG/SAO CHÉP, KỂ CẢ LÀ TRON...