Cảm ơn Ochibi thân iu đã cung cấp bản raw full cho tuiii.Yêu bạn.
Tui sẽ cố gắng edit nốt mấy phần trứng màu còn thiếu từ chap 1 - chap 8 cho xong thì mới edit tiếp chap 9 nha, tại tui hong thích lỡ dỡ í.
Phần ngoại truyện sẽ đăng theo tập nhe, cứ theo tuyến thời gian thôi.
Đây là ngoại truyện đầu tiên về câu chuyện mọi người ở thế giới hiện tại cùng nhau xem lại cuộc đời của Isagi Yoichi, tiền đạo số một thế giới tại một nơi mà thế cân bằng đã bị phá vỡ.
Bối cảnh: Sau trận đại chiến Siêu Anh Hùng, trong giai đoạn chuẩn bị cho U20 World Cup.
———————"Đây là đâu vậy?" Bachira tò mò nhìn quanh, tay không ngừng chạm thử vào mọi thứ gần đó.
Rõ ràng, chỉ một giây trước hắn còn cầm gối chuẩn bị tìm Isagi để ngủ chung, thế mà trong chớp mắt đã thấy mình xuất hiện ở nơi trông giống như rạp chiếu phim này.
Không chỉ có mình Bachira, những gương mặt quen thuộc xuất hiện xung quanh với vẻ mặt hoang mang không kém.
"Chuyện gì thế này?" Kaiser đưa tay sờ tai, cau mày, "Tôi đâu có đeo tai nghe, nhưng tại sao tất cả các cậu lại nói tiếng Đức?"
"Tớ thì nghe họ nói tiếng Pháp cơ!" Charles thì ngược lại, trông vô cùng hứng thú trước tình huống kỳ lạ này.
"Chắc là hiện tượng siêu nhiên rồi. Rõ ràng vừa nãy tôi vẫn còn trên máy bay." Loki đá nhẹ vào cái ghế lười bên cạnh, nhướn mày hỏi, "Có ai đoán được chuyện gì đang diễn ra không?"
Không ai trả lời. Điều khiến họ băn khoăn hơn cả là mặc dù xung quanh toàn những gương mặt quen thuộc, nhưng lại không thấy bóng dáng Isagi Yoichi đâu cả.
Khi mọi người còn đang hoang mang đoán già đoán non, màn hình lớn trong căn phòng bỗng từ từ sáng lên. Một dòng chữ hiện ra trên đó.
"Đây là... cuộc đời trước kia của Isagi Yoichi."
"Ê? Chẳng lẽ chúng ta sắp được xem video hồi nhỏ của Isagi sao?" Vừa nghe đến cái tên Isagi Yoichi, có người lập tức quên béng chuyện đây có phải hiện tượng siêu nhiên hay không, rất thoải mái ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.
Người đó không ai khác chính là Bachira.
Thực ra, phần đông còn lại sau khi nhìn thấy dòng chữ liên quan đến Isagi đều có chút rung động, khiến ai cũng muốn nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.
Quả thực điều này đã chạm đúng vào điểm yếu của họ.
Sau dòng tiêu đề trên màn hình lớn, lại xuất hiện thêm một hàng chữ nhỏ:
"Những gì quý vị nhìn thấy tại phòng chiếu này, xin hãy xem nó như một giấc mộng chân thực.""Khi tỉnh dậy, hãy tiếp tục đối mặt với ngày mai."
Lại có ý gì nữa đây?
Lời nhắn khiến sự mơ hồ ngày càng chồng chất. Nhưng màn hình lớn chẳng cho họ thêm thời gian suy nghĩ. Cảnh tượng nhanh chóng chuyển đổi.
Trên màn ảnh là một Isagi đang mặc một bộ đồng phục mà họ không quen thuộc, lao nhanh như cơn gió trên sân cỏ.
Isagi này là từ trận đấu nào thế nhỉ?
"Hình như tôi biết," Chigiri trầm ngâm suy nghĩ, "Đây là trận đấu khi Isagi còn ở Ichinan, đối đầu với Matsukaze Kokuo."
Kunigami cũng đã nhớ ra. Trong một lần tán gẫu, Igarashi đã từng phổ cập kiến thức này cho họ.
"Tớ nhớ rồi! Chính Isagi là tiền đạo đã lập cú hat-trick ở trận chung kết giải đấu Saitama đấy! Đỉnh cao thật sự!" Igarashi phấn khích. "Truyền thông khi đó đều gọi cậu ấy là báu vật của bóng đá Nhật Bản."
"Nhưng mà... cậu ấy không tham gia phỏng vấn sau trận, cũng chẳng có bức ảnh nào được chụp. Thảo nào tớ không nhận ra ngay lập tức."
Nhưng những hình ảnh hiện lên trên màn hình lớn dường như không ăn nhập gì với thực tế mà mọi người biết.
Không chỉ là không giống, mà phải nói là khác biệt một trời một vực.
Isagi chuyền bóng trước khung thành? Đồng đội của cậu sút trượt? Đối thủ nhanh chóng tận dụng cơ hội phản công và ghi bàn? Isagi thua 0-2?
Điều gây chấn động nhất là... Isagi khóc trên đường về nhà?!?
Dù hiểu rõ đây không phải là điều nên làm, nhưng phản ứng đầu tiên của đa số người có mặt lại là muốn rút điện thoại ra để ghi lại cảnh tượng khó tin trước mắt.
Tiếc thay, không một ai chạm được vào điện thoại của mình.
Bình tĩnh lại, mọi người cuối cùng cũng có đủ tỉnh táo để bắt đầu suy nghĩ: rốt cuộc những cuộn phim đang chiếu này là gì?
"Không lẽ là mời diễn viên trông giống Isagi đóng phim à?" Niko là người đầu tiên đưa ra giả thuyết.
Isagi Yoichi? Cái cậu Isagi Yoichi luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lãnh đạm. Gần đây lắm mới dần hé lộ chút hơi ấm như lớp băng tan chậm kia... mà lại có thể bộc lộ...
Biểu cảm đáng thương đến mức này ư?
Có ai mà không muốn lau đi những giọt nước mắt ấy cho cậu, muốn ôm cậu vào lòng để an ủi, muốn thủ thỉ với cậu ấy.
Rằng hãy gạt bỏ cái triết lý "một người vì mọi người, mọi người vì một người" nhảm nhí ấy đi!
Dẫu thế, giả thuyết của Niko chẳng thuyết phục được bất kỳ ai. Bởi tất cả bọn họ đều đã quan sát Isagi từ rất lâu. Sự thấu hiểu về cậu khiến họ chắc chắn rằng, người "diễn xuất" trên màn hình kia chính là Isagi Yoichi chân thật.
Câu chuyện vẫn tiếp tục trượt dài theo bước chân của Isagi, dẫn đến căn phòng quen thuộc của cậu.
Noa trầm ngâm đứng nhìn căn phòng chật kín những đồ lưu niệm có hình ảnh của mình, rồi khẽ buông một tiếng thở dài.
Hồi ức ùa về như một dòng chảy bất tận. Noa đã từng đến ghé thăm nhà của Isagi trước đây. Khi ấy, mẹ của Isagi, bà Isagi Iyo đã niềm nở tiếp đón anh.
"Ngài Noa! Tôi nhận ra ngài ngay đấy!" Bà Iyo vui vẻ mời Noa vào nhà. "Tiếc là bé Yochan không có ở nhà đâu, nó đang đi luyện tập rồi."
"Ngài Noa?" Noa hơi lúng túng khi nghe cách gọi trang trọng đó. Anh cúi người thật thấp, cố gắng học theo lễ nghi của người Nhật, "Cứ gọi tôi là Noa thôi, thưa phu nhân."
"Haha, tại thằng bé Yochan lúc nhỏ ngày nào cũng gọi 'Ngài Noa, Ngài Noa', thành ra tôi cũng quen miệng theo luôn ấy mà." Bà Iyo vội vàng đỡ Noa đứng thẳng lên, "Đừng khách sáo thế chứ."
Isagi Iyo vừa nói vừa pha trà, mang thêm bánh ngọt ra mời anh và tiếp tục câu chuyện.
"Hồi bé Yochan mê cậu lắm đấy. Từ khi mới 4 tuổi, khi chỉ vừa biết đến bóng đá là thằng bé đã thích cậu rồi. Nó còn dùng hầu hết tiền tiêu vặt để mua đồ lưu niệm có hình cậu. Trận đấu nào của cậu nó cũng phải xem cho bằng được. Còn luôn miệng bảo lớn lên sẽ trở thành tiền đạo giống như Ngài Noa nữa."
Noa sững sờ, không ngờ Isagi lại ngưỡng mộ mình đến thế.
Rõ ràng trong trận đại chiến Siêu Anh Hùng, Isagi trông như chỉ muốn chạy trốn mỗi khi gặp anh. Cậu chẳng buồn nói thêm một lời nào, ánh mắt mệt mỏi của cậu đã đủ bày tỏ sự lãng tránh đến không thể nhầm lẫn.
Noa muốn hỏi thêm nhiều chi tiết nữa, muốn biết lý do tại sao Isagi đột nhiên lại không thích anh nữa.
Nhưng bà Iyo lại nhiệt tình đến mức chẳng cần đợi hỏi, nét mặt vừa tiếc nuối vừa như đang hồi tưởng, tự nhiên như trút bầu tâm sự: "Hình như là sau hôm trở về từ trận chung kết giải tỉnh, đột nhiên bé Yochan không còn thích cậu nữa. Nó gom hết tất cả đồ lưu niệm có liên quan đến cậu lại, thậm chí còn định vứt hết đi."
"Lúc đó tôi còn tưởng cậu đã làm gì sai, nên tìm tòi trên Twitter mãi để xem có tin tức tiêu cực gì về cậu không." Bà Iyo cũng tỏ vẻ khó hiểu, "Nhưng chẳng có gì cả, không ngoại tình, không uống rượu lái xe, không sa sút phong độ. Thậm chí năm đó thành tích thi đấu còn rất xuất sắc."
"Cậu Noa rõ ràng vẫn là một cầu thủ bóng đá tuyệt vời."
"Cảm ơn ngài đã luôn ủng hộ." Được mẹ của Isagi khen ngợi, Noa cảm thấy như có một phiên bản nhỏ của chính mình đang nhảy múa vui sướng bên tai.
"Vậy nên, tôi nghĩ việc vứt bỏ tình cảm kéo dài bao năm như thế thật sự quá đáng tiếc." Bà Iyo cười cười, "Thế là tôi gom hết những món đồ Yochan định vứt đi và cất giữ lại."
Noa đi theo bà Iyo đến trước cửa phòng chứa đồ của gia đình Isagi. Khi cánh cửa mở ra, trước mắt anh là một chiếc thùng lớn chứa đầy ắp những món đồ lưu niệm — từ những món đồ gắn liền với kỳ Euro mà anh tham dự ở tuổi 23, cho đến chiếc áo đấu phiên bản giới hạn khi anh chạm ngưỡng 30.
Mỗi món đồ tựa như từng trang nhật ký ghi lại những cảm xúc thuần khiết mà Isagi đã dành cho anh từ khi cậu chỉ mới tám tuổi.
Noa ngồi lặng người trong căn phòng chứa đầy đồ kỷ niệm, mắt không rời khỏi đống lưu niệm kia.
Vậy... tại sao Isagi lại đột nhiên không thích anh nữa?
Trở lại với căn phòng chiếu phim kỳ lạ này, Noa cảm thấy đây có thể là một cơ hội.
Một cơ hội để anh tìm ra câu trả lời cho thắc mắc bấy lâu vẫn ngổn ngang trong lòng.
Nhưng khác với những lời mẹ Isagi kể, màn hình trước mắt anh lại kể một câu chuyện hoàn toàn khác.
Isagi chẳng hề cất đi những món đồ lưu niệm liên quan đến Noa. Thậm chí cậu còn ôm chặt một chiếc gối hình nhân thiết kế theo hình ảnh của anh và lăn qua lăn lại trên giường.
Miệng cậu khẽ lẩm bẩm: "Anh Noa ơi... liệu cả đời này em còn có cơ hội được sánh vai cùng anh trên sân cỏ không?"
Noa ngơ ngác nhìn, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng chẳng ai có thể giải đáp được thắc mắc của anh.
Sau đó, hình ảnh trên màn hình chuyển cảnh. Isagi nhận được lời mời tham gia trại huấn luyện của Blue Lock. Cậu khởi hành đến địa điểm tập trung, gặp Kira Ryosuke, nghe Ego Jinpachi diễn thuyết lần đầu tiên và tham gia trận "quỷ bắt người" khốc liệt đầu tiên.
"Hoàn toàn... khác biệt." Bachira lẩm bẩm.
"Khác ở chỗ nào?" Những người chưa từng trải qua tất cả sự kiện này lập tức tò mò hỏi.
Chigiri ngước nhìn lên màn hình lớn, nơi Isagi vừa bị cú sút của Kunigami đánh trúng.
Hắn hơi mơ màng kể lại về màn thể hiện của Isagi trong trận đuổi bắt của họ: Cầm bóng làm chủ thế trận, khiêu khích mọi đối thủ trên sân, đích thân lựa chọn mục tiêu, quyết đoán và tàn nhẫn như một đại Ma Vương thực thụ.
Đúng vậy, đó mới là Isagi Yoichi mà ai cũng từng gặp. Cái tên tiền đạo vị kỷ, kiêu ngạo và tự tin đến mức gần như bá đạo trên sân cỏ.
Còn cái cậu Isagi Yoichi đang trên màn hình kia... ừm, là một bé thỏ đen đáng yêu từ đâu chạy tới thế này? Răng nanh vừa mới nhú, bước đi còn chưa vũng vàng, nhìn vào mà chỉ khiến người ta muốn cưng nựng thôi.
Mặc dù vậy, Dù trông dễ thương thế nào đi nữa, Isagi Yoichi vẫn là Isagi Yoichi.
"Một tiền đạo hàng đầu chính là kẻ luôn xuất hiện ở vị trí căng thẳng nhất trên sân."
Khi đối mặt với một Igarashi đã hoàn toàn bất động, Isagi không chần chừ quay phắt lại, lao thẳng về phía đối thủ mạnh hơn.
Cậu nhanh chóng phối hợp với Bachira để ép sát Kira Ryosuke, người khi ấy được coi là mạnh nhất trong đội. Trong khoảnh khắc Kira phải xoay sở để né đợt tấn công của Bachira, Isagi đã kịp thời xuất hiện ở điểm lý tưởng nhất mà một 'con quỷ' luôn nhắm đến để tung cú kết liễu.
Trong trò chơi đuổi bắt này, khi đối mặt với quả bóng lao thẳng đến mình, Isagi không né tránh. Ngược lại, cậu cắt bóng dứt khoát, nâng chân và sút thẳng vào mục tiêu.
Quả bóng trúng đích, đối thủ bị loại. Tất cả diễn ra liền mạch, chính xác và không chút do dự.
Dù có sự khác biệt nhỏ giữa hai hình thái Isagi, nhưng nét tương đồng giữa cả hai vẫn không thể chối bỏ. Kira Ryosuke chính thức bị loại khỏi cuộc chơi.
Bachira phấn khích nhảy bật khỏi ghế lười, hét lên: "Dù Isagi có thay đổi thế nào đi nữa thì rốt cuộc chúng tớ vẫn là cặp đôi hoàn hảo nhất!"
Nhưng Bachira vẫn chưa biết, niềm vui hiện tại rồi sẽ phải trả một cái giá đắt.
Sau một khoảng thời gian im lặng theo dõi, Ego Jinpachi dường như đã nhìn thấu được điều gì đó từ những hình ảnh đang được trình chiếu.
"Cả hai đều là Isagi Yoichi, và là cùng một người, đúng không?" Ego hỏi, dường như chẳng nhắm đến ai cụ thể.
Lời vừa dứt, trên đỉnh màn hình lớn hiện ra một chữ "Đúng" nhẹ nhàng trôi lơ lửng theo dòng phát sóng tiếp theo.
Hoá ra câu hỏi cũng có thể được trả lời kiểu này à?
Ego chống cằm, ánh mắt đầy vẻ suy tư: "Nếu ví von như một trò chơi, thì Isagi Yoichi của chúng ta hiện tại là một boss Lv.100, còn Isagi Yoichi trên màn hình kia chỉ mới là lính tập sự Lv.5 vừa bước ra khỏi làng tân thủ."
Ngay từ trước khi Isagi vào Blue Lock, Ego đã chú ý đến tài năng thiên bẩm của cậu thiếu niên này.
Những gì đang phát trên màn hình dường như ăn khớp hoàn hảo với kỳ vọng ban đầu của anh về hành trình trưởng thành của Isagi sau khi bước chân vào Blue Lock.
Còn Isagi trong trận đấu với Matsukaze, bất ngờ bùng nổ với một cú hat-trick đầy ấn tượng. Thế nhưng khả năng thể lực của cậu lại không theo kịp nhịp độ suy nghĩ khi ở Blue Lock...
Khi những ký ức chớp nhoáng trước đó lướt qua tâm trí, kết hợp cùng trực giác kỳ lạ, một giả thuyết không tưởng dần hình thành trong đầu Ego.
"Những cảnh phim về Isagi Yoichi đang chiếu bây giờ... chính là quá khứ của Isagi Yoichi mà chúng tôi từng gặp?"
Giọng nói của Ego khàn đi một chút khi nhớ đến dòng chữ xuất hiện lúc đầu.
Dòng chữ 'Đúng' lại hiện lên một cách nhẹ nhàng, trôi lơ lửng trên màn hình.
Đây là ý gì?
Có người vẫn chưa hiểu, nhưng cũng có người đã nhận ra.
"Ý là... đây là kiếp trước của Isagi?" Hiori cẩn trọng, dùng cách diễn đạt đơn giản hơn để làm rõ thắc mắc, "Isagi của chúng tôi là người đã chuyển sinh và quay lại?"
Hai chữ 'Đúng' liên tiếp lơ lửng hiện ra trên màn hình.
Phòng chiếu phim lập tức bùng nổ.
Từ những tiếng thốt kinh ngạc như: "Thảo nào mạnh kinh khủng vậy, hoá ra là luyện cấp sẵn từ kiếp trước rồi!" đến những lời thì thầm đầy tiếc nuối: "Ghen tị quá, mình cũng muốn được cày cấp chung với bé Isagi ngọt ngào mềm mại mới ra khỏi làng tân thủ..." Xen lẫn còn có cả những tiếng cười kỳ quặc: "Ma Vương cũng không tệ mà, tôi thích cảm giác bị Ma Vương nghiền ép!"
Sự náo nhiệt chỉ dừng lại khi một câu hỏi đột ngột vang lên.
"Isagi Yoichi đã chuyển sinh bằng cách nào?" Itoshi Sae đặt câu hỏi hướng về phía màn hình chiếu phim kỳ lạ này.
'Sau khi chết.' Màn hình lạnh lùng đáp.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những mảnh ký ức nhỏ nhặt liên quan đến Isagi bất giác ùa về trong tâm trí Rin. Cổ họng hắn khô lại, khó chịu đến mức nghẹn ngào
"Chết thế nào?" Giọng Rin trầm xuống, khản đặc và nặng nề.
Chết già yên ổn thì còn tạm chấp nhận được, tên khốn Isagi...
'Bị sát hại.'
Lặng thinh.
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Không một ai thốt nên lời, không một tiếng động nào được phát ra ngoài âm thanh yếu ớt của Kuon đang hỏi về tình trạng của Isagi sau cú nhảy cao trên màn ảnh.
"Cậu ấy... Yoichi qua đời khi bao nhiêu tuổi?" Giọng của Kaiser dường như bị xé toạc bởi thứ cảm xúc không tên, như một lưỡi dao gỉ sét cưa ngang thân gỗ, khô khốc và nghẹn ngào.
'Hưởng dương 26.'
Màn hình tiếp tục trả lời ngắn gọn lạnh lùng, nhưng lại như có ý thức chủ động, bổ sung thêm một câu.
'Không thể tiết lộ danh tính hung thủ, mọi bí ẩn sẽ được giải đáp vào cuối buổi chiếu.'
Lúc này, chẳng còn ai dám đặt câu hỏi nữa.
Nỗi đau đớn như dòng dung nham sôi sục tuôn trào từ sâu thẳm tâm can mỗi người, tựa như bàn tay vô hình đang siết chặt lồng ngực đến mức nghẹt thở.
Cho dù Isagi đã quay lại bên cạnh họ, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến viễn cảnh mãi mãi mất đi cậu ấy, viễn cảnh không bao giờ được thấy bóng dáng Isagi đầy sức sống tung hoành trên sân cỏ... Chỉ mới nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến trái tim họ đau đớn đến mức như có một lưỡi dao sắc bén đang khắc sâu vào từng khớp xương.
Hơn nữa, 26 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, rực rỡ nhất...
Quá trẻ. Thật sự quá trẻ...
Tại sao lại như vậy? Là ai đã nhẫn tâm để đoá bách hợp màu xanh lam ấy lụi tàn?
Và vì sao không một ai trong số họ đứng ra bảo vệ được cậu ấy?
Rốt cuộc trong kiếp trước, họ đã phạm phải sai lầm gì, để cậu ấy phải một mình gánh chịu kết cục đau lòng như vậy?
Nếu kiếp trước Isagi đã phải đối mặt với mối đe dọa đến tính mạng ở tuổi 26, liệu Isagi của hiện tại...
Một nỗi sợ hãi khổng lồ bò dọc theo sống lưng, như dòng sông băng giá len lỏi vào từng tế bào, khiến mọi người không thể rời mắt khỏi màn hình.
Hơn tất cả, họ chỉ đang khao khát một điều, là mau chóng biết được sự thật, mau chóng ngăn cản bi kịch xảy ra.
Ánh mắt đổ dồn về phía Isagi Yoichi, cậu thiếu niên ngây thơ pha chút vụng dại, nụ cười mềm ngọt như cơn gió xuân đầu mùa.
Trong khi trái tim chưa kịp nguôi ngoai nỗi xót xa, một nghi vấn khác lặng lẽ nảy sinh trong tâm trí họ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến một thiếu niên tươi sáng và rạng rỡ như cậu ấy trở thành người trầm lặng, u buồn, xa cách như lúc này?
Như thể có một bức tường vô hình dựng lên ngăn cách cậu với mọi người xung quanh?
Chỉ vì vụ mưu sát đó thôi sao?
Nhưng dường như căn phòng chiếu phim này chẳng hề có ý định để họ thoải mái.
Hình ảnh trên màn hình bất ngờ dừng lại, để lại một dòng chữ lớn lơ lửng trong không trung.
'Buổi chiếu hôm nay kết thúc tại đây. Chúc quý vị mộng đẹp.'

BẠN ĐANG ĐỌC
[BLLK Edit|AllIsagi] Xin Lỗi, Tôi Mắc Hội Chứng PTSD
FanfictionĐồng nhân Blue Lock, AllIsagi Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn. Tình trạng bản edit: Kịp bản gốc. =)))) BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG ĐỪNG MANG KHỎI CHỖ NÀY!!!! NGHIÊM CẤM CÁC HÀNH VI CHUYỂN VER/MƯỢN Ý TƯỞNG/SAO CHÉP, KỂ CẢ LÀ TRON...