Chương 49: Chỉ Là Chấp Niệm

547 24 0
                                    


Càng giãy giụa hôn môi càng trở nên kịch liệt, Lạc Uyên dùng sức cạy mở hàm răng của cậu, đầu lưỡi xâm nhập, mút vào câu lấy, thuần thục lại kịch liệt xâm phạm vòm miệng của cậu.

Lúc đầu, Tiền Trình kịch liệt phản kháng đã tiêu tốn rất nhiều thể lực, hiện giờ lại bị Lạc Uyên không chút kiêng dè mà hôn, vừa kịch liệt vừa triền miên như vậy, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, sức lực giãy giụa cũng dần dần yếu đi.

Cho đến đến khi nụ hôn kết thúc, Tiền Trình bị đè ở trên ghế xe, dường như đã bỏ ý định giãy giụa, miệng hé ra, thở hổn hển.

Thấy Lạc Uyên đã buông lỏng mình, cậu bỗng nhiên giơ tay lên, chào hỏi thân mật với khuôn mặt đẹp đẽ trước mắt chính là một —— bạt tai!

Lạc Uyên không ngờ rằng Tiền Trình lại đột nhiên làm như vậy, cũng không kịp né tránh, liền chấp nhận một cái tát thật mạnh này.

Kính mắt bị đánh bay ra ngoài, mặt cũng bị đánh nghiêng sang một bên, dừng lại một chút, lúc này Lạc Uyên mới chậm rãi quay mặt lại.

Khi nhìn thấy vành mắt đỏ bừng và ánh mắt hung dữ của Tiền Trình, hắn rõ ràng sững sờ, giơ tay lên chậm rãi lau đi giọt nước mắt chảy ra từ hốc mắt đỏ ngầu.

Tiền Trình quay mặt đi, không để ngón tay Lạc Uyên chạm vào mình, hít sâu một hơi, cậu nhìn Lạc Uyên, "Lạc Uyên, mười hai năm trước người nói chia tay là anh, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có một chút tin tức cũng là anh, hiện tại anh lại đột nhiên xuất hiện, tiếp tục tóm lấy tôi từng chút từng chút muốn chơi đùa, anh làm vậy có ý gì? Nếu anh thích chơi, sao không đi tìm người khác?"

Tiền Trình nói đến đây, trên khuôn mặt của cậu không cách nào khống chế được biểu cảm thương tâm.

Đây là lần đầu tiên cậu đề cập đến chuyện chia tay ở trước mặt Lạc Uyên, trước đây vẫn luôn không đề cập tới chuyện này, là vì cậu không muốn để Lạc Uyên cảm thấy mình vẫn ấp ủ không buông đoạn tình cảm không thực tế thuở thiếu thời đó ở trong lòng.

Trong thoáng chốc, Lạc Uyên lộ vẻ xúc động, buông cậu ra, Tiền Trình vội vàng ngồi dậy, ngay lập tức đưa tay chạm vào tay nắm cửa xe.

"Tôi chưa bao giờ chơi đùa." Vừa định mở cửa xe chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Lạc Uyên đột nhiên mở miệng nói ra lời này.

Tiền Trình vô thức quay đầu lại nhìn Lạc Uyên, anh cũng không đi nhặt kính mắt bị đánh rơi, lúc này đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nhìn thẳng vào cậu, mấy sợi tóc tùy ý xõa tung trên trán, che đi một chút lông mày, diện mạo trước mắt không thể quen thuộc hơn được nữa, Tiền Trình đột nhiên giật mình, dường như lần nữa quay trở lại mười hai năm về trước, vào mùa thu năm đó.

Lạc Uyên dừng một chút, sau đó lại thấp giọng bổ sung, "Cho dù là hiện tại hay là trước đây."

Sau khi tỉnh táo lại, chỉ hận chính mình nực cười, Tiền Trình cúi đầu xuống, cười tự giễu một tiếng, "Tôi không muốn nghe anh nói đùa."

"Lời tôi nói là sự thật."

Dáng vẻ Lạc Uyên nghiêm túc như vậy, không có chút nào giống như đang nói dối.

(21+ ĐAM MỸ/ EDIT) BẮT NẠTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ