Chương 34: Em Vẫn Như Vậy Chẳng Hề Thay Đổi!

447 25 3
                                    


Chợt nhận ra bản thân có chút mê rai, Tiền Trình nhanh chóng thu hồi ánh mắt mị mị: "Đừng hiểu lầm, tôi không đến đây để gặp anh, tôi đến đây để gặp lãnh đạo mới đến của anh."

"Lãnh đạo mới đến?" Lạc Uyên xuống xe, đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng vàng không nhìn ra cảm xúc, "Em đến gặp hắn ta có chuyện gì vậy? Công ty của em gặp vấn đề gì hay sao?" [Lạc bộ trưởng: Thời tới rồi!]

Tiền Trình nhìn phương tiện di chuyển đơn giản trái ngược hoàn toàn với chiếc xe thể thao mui trần bản giới hạn của mình, một cảm giác ưu việt xuất hiện, không nhịn được mỉm cười, xua xua tay nói: “À, chuyện giữa tôi và lãnh đạo của anh, cho dù có nói thì nhân cấp dưới như mấy người cũng không hiểu đâu..."

Nhìn thấy Lạc Uyên dắt xe đạp đi về phía khu nhà chính phủ, Tiền Trình vội vàng chạy theo, liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, cố ý vô tình nói: "Thật ra cũng không có gì to tát, tôi chỉ đến uống trà và nói chuyện với lĩnh đạo mới của anh mà thôi..."

Từ nãy tới giờ, Lạc Uyên vẫn luôn chăm chú dắt xe, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn về phía Tiền Trình, trong ánh mắt mang theo ý cười, “Muốn cùng hắn ta uống trà nói chuyện?”

“Đúng vậy,” Tiền Trình cực kỳ nghiêm túc gật đầu, thoạt nhìn vẻ mặt phiền muộn thở dài, “Anh cũng biết, hiện tại tôi đã tiếp quản tập đoàn của gia đình, cũng là nhân vật số một số hai trong thành phố của chúng ta, vị cán bộ mới đến kia, muốn có được chỗ đứng ở nơi này thì phải tạo quan hệ tốt với các doanh nhân lớn như chúng tôi, trước đó vẫn muốn hẹn tôi để làm quen, chỉ là tôi vẫn luôn bận rộn, chẳng qua người ta là quan chức mới của chính phủ, trốn tránh mãi cũng không phải, cho nên hôm nay hiếm khi không có việc gì làm, nên đến đây một chuyến, cũng xem như cho vị lãnh đạo mới kia một chút thể diện."

Mặt ngoài là như vậy, nhưng trong lòng Tiền Trình lại cực kỳ hả hê.

Hối hận chết anh chưa?

Năm xưa bỏ rơi tôi, hiện tại hối hận rồi chứ gì?

Lạc Uyên gật đầu, vẻ mặt đã hiểu. “Thì ra là như vậy…”

“Đúng vậy,” Tiền Trình vừa hớn hở nói vừa cùng Lạc Uyên đi đến khu vực quy định dành riêng cho xe đạp, khi nhìn thấy rất nhiều xe đạp và xe điện ở trong bãi đậu, cậu không nhịn được cười một tiếng, bày ra thái độ người trên, vẻ mặt hả hê nói, "Không phải tôi nói anh chứ, Lạc Uyên, anh cũng không còn trẻ nữa rồi, cứ như vậy mãi sao được."

"Hả?" Lạc Uyên nhướng mày, dường như không hiểu rõ ý tứ của cậu.

"Ý tôi là dù sao thì anh cũng nên mua một chiếc ô tô, không phải lúc nào cũng đạp xe đạp để đi làm như vậy..."

"Đi xe đạp có vấn đề gì sao? Tôi cảm thấy nó khá tốt, thân thiện với môi trường, hơn nữa còn có thể tập thể dục."

Tiền Trình nở nụ cười khinh thường, “Đó đều là mấy lời bào chữa của những người không có tiền mua ô tô, ai không muốn ngồi ô tô mà lại đi thích xe đạp… Chẳng qua tôi cũng có thể thông cảm cho hoàn cảnh hiện tại của anh, có lẽ việc mua ô tô sẽ hơi khó khăn, đương nhiên, nếu anh gặp khó khăn về tài chính, anh có thể nói với tôi, dù sao chúng ta cũng đều quen biết hơn mười năm, thấy anh gặp hoàn cảnh khó khăn tôi cũng rất đồng cảm…”

(21+ ĐAM MỸ/ EDIT) BẮT NẠTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ