ten

1.2K 162 7
                                        

Sủng Rin nhé

__________________

"Anri, sữa của tôi đâu?"

"E-Ego...đây là sữa của Isagi không phải của anh!!"

Đồng nghiệp của cô bị ám ảnh bởi sữa rồi!

Mỗi khi quan sát thấy cô lén lút cầm một bình sữa kì lạ trên màn hình giám sát, hắn sẽ phóng ra ngoài chặn đường, đưa tay muốn xin gì đó. Làm sao Anri có thể đưa tinh túy của Isagi cho tên biến thái này được chứ!

"Không được! Nếu anh muốn thì đi tìm Isagi chứ đừng có tìm tôi!"

Anri nhắm tịt mắt lại, ôm chặt lấy bình sữa trong lòng rồi chạy đi mất. Chạy được vài chục bước thì cô dừng lại vì không thấy có động tĩnh gì của Ego, đừng nói là đi tìm Isagi thật rồi nhé?

"Ê này Ego...anh còn ở đó không..?"

.
.
.

Isagi chán nản nằm ở phòng quan sát nhìn trận đấu đang diễn ra trên màn hình giám sát, còn hai ngày nữa cậu mới được cho ra sân.

"Chán thế nhờ, ước gì có người đến chơi cùng."

Cầu được ước thấy, ông trời đã nghe được tiếng lòng của người cô đơn nên đã đem đến cho cậu một người để chơi cùng

Rầm!

"Ego!?"

Isagi giật thót người, theo bản năng nấp vào góc tường để cảm thấy an toàn hơn. Gã đàn ông cao mét tám chín đứng lù lù ở cửa nhưng không vào, gương mặt đen kịt, mùi "thuốc súng" thoang thoảng đâu đây.

Kì lạ hơn là gã ta vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích như một bức tượng hình người, không lẽ là trò mới để quảng bá Blue Lock sao?

"Này...có chuyện gì sao?"

Giọng Isagi lí nhí, nghe như mèo con đang sợ hãi. Ừ thì sợ thật, tự nhiên đứng trước cửa nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen sâu hun hút, gương mặt bặm trợn (?) khiến cậu càng hoảng sợ. Như phim kinh dị vậy, Rin thích mấy cái này lắm nè.

"Hắt xì!"

"Bệnh à Itoshi?"

"Không liên quan đến mày."

Rin khịt mũi, quay người chạy đi tranh bóng.

Isagi nhìn chằm chằm bóng tối đen kịt sau cách cửa, vừa nãy Ego đã đi mất, từng bước chân nặng nề làm cho trái tim đang treo lủng lẳng của cậu hạ xuống. Cơ mà sợ thì vẫn còn, cậu ngồi co ro một góc thầm cầu mong không có chuyện gì xảy ra. Bỗng lại có tiếng bước chân vang lên, âm thanh càng ngày càng lớn.

Cậu gần như nín thở, không dám chớp mắt nhìn về hướng cánh cửa đang mở toang kia.

"À Isagi, bác sĩ bảo cần đến bệnh viện để kiểm tra."

Người bước đến là một Ego "bình thường", khác xa so với bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống Isagi lúc nãy.

"Ừm...anh Ego, lúc nãy anh vừa đến gặp tôi và đứng đó mãi đấy."

"Hửm? Tôi vừa mới tới đây thôi, lúc nãy là lúc nào?"

Cậu lập tức lạnh sống lưng khi nghe câu nói của hắn, đừng đùa chứ... Rõ ràng Ego vừa đẩy cửa cái rầm mà.

| Allisagi | | Song Tính | Isagi Không Nhận Ra Tình Cảm Của Bọn TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ