bốn

2.3K 366 46
                                        

Nể lắm mới đăng đó😈

Rể cưng của bà nào nhiều vote nhất sẽ đc ngủ với em Dô Chi đầu tiên
_______________

"Nhăm nhăm."

"Ăn từ từ thôi không có ai giành ăn với cậu đâu."

Isagi và Ego ngồi trước màn hình camera lớn ghi lại hình ảnh các cầu thủ đang tập luyện. Cậu ôm đĩa bánh mì caramel bơ đường trong lòng, lớp vỏ giòn rụm kêu rộp rộp trong miệng, mùi bơ thơm béo ngậy, lớp đường bên ngoài ngọt ngào như kẹo khiến Isagi chỉ muốn ăn thêm, ăn thật nhiều. Hai bên má độn lên như một chú hamster háu ăn.

"Isagi...em thấy được không? Đây là lần đầu tiên chị làm món này đấy."

Anri đem thêm một đĩa bánh mình caramel bơ đường ra, đặt trước mặt Ego.

"Là do chị làm ư? Ngon nhức nách!"

"Trời...cái em này..."

Anri cười mỉm, như một đoá hoa hồng nở rộ khiến Isagi nhìn loá mắt, trên mặt hiện vài phiến hồng.

"Chị đẹp quá!"

"Em cứ nói quá, chị cũng bình thường thôi."

Cậu và cô quản lí trò chuyện đôi ba câu, Ego thì vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, tay cầm một mẩu bánh mì lên ăn thử. Đây là lần đầu tiên gã ăn thứ khác ngoài mì ăn liền sau khi lập ra cái dự án Blue Lock vì để tiết kiệm chi phí và gã cũng thấy hối hận khi đã ăn nó. Ngọt quá, mì ăn liền vẫn là nhất.

Ego Jinpachi là một người nghiêm túc và nhạt nhẽo, chỉ hợp với thứ mì ăn liền kia. Những thứ ngọt ngào như này chỉ hợp với bé song tính nhân dịu dàng trước mắt.

"Cái này là tôi làm cho Isagi! Không phải cho anh đâu Ego!!"

"Tôi cũng chả thèm, cô đã nhập thêm nguyên liệu về để nấu cho các cầu thủ chưa?"

"Ủa...? Tôi quên mất, xin lỗi Isagi nhé! Chị có việc phải đi rồi."

Anri tá hoả khi nhớ ra đống nguyên liệu để trong kho lạnh sắp hết, nếu không nhập thêm nguyên liệu kịp thời thì sẽ gây ra tình trạng các cầu thủ đói vì không có đủ thức ăn. Vội choàng chiếc áo khoác, cô chạy ra ngoài, tay cầm thêm một tờ giấy chứa các nguyên liệu cần thiết.

Thấy người chị thân yêu đã đi nên Isagi cũng chẳng ở lại đây làm gì, lão Ego vừa bơ người ta vừa nhạt nhẽo, ghét thật.

"Vậy...tôi xin phép trở lại luyện tập."

Isagi nhảy xuống ghế, dù đã ngỏ lời trước nhưng Ego vẫn như tượng, chăm chăm nhìn vào màn hình lớn quan sát nhất cử nhất động của mọi người. Cậu dẩu môi, cảm thấy mình như không khí trong mắt gã nên rời đi.

Âm thanh đóng cửa vang lên, biết rằng cậu đã đi khỏi phòng điều khiển, Ego thở phào, đôi môi khô nứt mở hờ.

"Chúc may mắn, bunny."

.
.
.

"...lại là cậu à? Bỏ tôi ra!"

"Đứng yên cho tôi ngủ chút."

"Cậu ngủ thì liên quan gì đến tôi!?"

Isagi đang trên đường về thì bị gấu trắng Nagi chặn đường– à không, phải là bị ôm đến ngộp thở. Cả trọng lượng cơ thể to lớn đổ rạp lên dáng người thấp lùn có cây mầm xanh, cậu còn suýt ngã chúi đầu về trước.

| Allisagi | | Song Tính | Isagi Không Nhận Ra Tình Cảm Của Bọn TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ