Chương 23

168 21 0
                                    

Sau cuộc chiến đấu giữa Xử Nữ và Thiên Hoàng, mười hai người bắt tay vào luyện tập. Họ chia nhóm, bắt cặp, hoặc tự luyện tập một mình, mục đích để trở nên mạnh hơn. Họ cần chuẩn bị cho những trận đấu tiếp theo.

Thiên Yết và Ma Kết đang ở phòng luyện tập, những bài tập khắc nghiệt họ tự đặt ra đang không ngừng làm khó họ, nhưng cũng đồng thời giúp cả hai tăng cường thể lực và kĩ thuật nhanh hơn. Thiên Yết ngồi phịch xuống một cái ghế gần đó, không ngừng thở dốc. Ma Kết cầm chai nước đưa cô, cô liền uống một hơi hết nửa chai.

"Cứ tập từ từ thôi, không cần phải tập quá sức như vậy đâu. Nghỉ ngơi xíu đi." - Ma Kết lên tiếng. Từ nãy giờ anh để ý, Thiên Yết luyện tập không ngừng nghỉ dù chỉ một giây, cô ép bản thân mình phải liên tục vận động khiến cho cơ thể mệt mỏi quá thể.

"Không được, tôi vẫn chưa cố gắng đủ đâu. Cần trở nên mạnh hơn nữa..."

Ma Kết nhẹ nhàng dùng chiếc khăn bông mềm mại lau đi giọt mồ hôi đọng lại trên mặt cô.

"Đừng nghiêm khắc với bản thân quá, cậu tập liên tục 3 tiếng rồi đấy."

"Umm..."

"Cậu về nghỉ ngơi đi, hôm nay đến đây được rồi."

Thiên Yết do dự nhìn anh, môi hơi mím lại. Ma Kết cười nhẹ, đưa cho cô một cái bánh vị dâu.

"Cậu thích vị dâu đúng không? Thấy buổi sáng cậu ăn ít quá, lấy bánh này về ăn thêm nhé. À với lại cậu đừng uống rượu nhiều quá, không tốt đâu. Hôm nọ tôi thấy cậu uống rượu trong buổi họp với Boss Tổng."

Thiên Yết im lặng nhận lấy cái bánh, rồi chợt mỉm cười:

"Cảm ơn cậu nhé."

"Không có chi." - Ma Kết thoáng ngây người vì nụ cười của cô, rồi dịu dàng đáp lại. Khi Thiên Yết đi khuất rồi, anh mới thả lỏng toàn thân, thở ra một hơi căng thẳng.

Thiên Yết vừa đi về, vừa ăn cái bánh Ma Kết cho. Hương dâu chua chua ngọt ngọt tràn khắp khoang miệng cô, không quá ngọt cũng không quá ngấy.

"Làm sao Ma Kết biết mình thích vị dâu nhỉ?"

Thiên Yết lẩm bẩm tự hỏi, ngoài Nhân Mã ra cô chưa từng chia sẻ3 cho ai biết điều này cả. Cô đặc biệt thích vị dâu, vì một chuyện khi xưa.

Khi Thiên Yết còn nhỏ, có một lần cô đi lạc bố mẹ trong một dịp lễ hội...

Cô gái nhỏ vô cùng bấn loạn, hoảng sợ nhìn xung quanh. Cô cứ đứng khóc giữa nơi đông người qua lại đó. Những người đi qua hoặc là mặc kệ, hoặc là cười khinh bỉ cô. Không một ai ra tay giúp đỡ cô cả. Xã hội này là vậy, hoặc bạn phải tự lo cho chính mình, hoặc sẽ bị bỏ rơi và đối xử tệ bạc.

Hôm ấy, đã có một người, là người duy nhất chịu ra tay giúp đỡ cô. Một cậu bé cỡ tuổi cô, sau vài lần đi qua đi lại chỗ cô, đã tiến lại trước mặt Thiên Yết. Giọng nói non choẹt của cậu bé ấy vang lên:

"Bạn gì ơi, sao bạn đứng khóc một mình ở đây thế? Bố mẹ bạn đâu?"

Thiên Yết càng khóc to hơn, thổn thức đáp:

[12 chòm sao] Tìm kiếm tương laiWhere stories live. Discover now