Bác Thùy nghe tôi nói thế thì giựt mình
" Sao lại thế ? "
" Tại anh ấy ghét cháu..chỉ vậy thôi ạ "
Tôi không thể nói rằng tôi và Lâm yêu cùng một cô gái được
" Khốn nạn thật ! Giặc không bắn đi bắn đồng đội mình "
Bác Thùy nghe tôi kể thế thì cũng sôi máu thay tôi
" Mà cháu cũng đỡ rồi , cháu xin phép tí cháu về , không cha má cháu lại tưởng cháu mất thì chết "
Rạng sáng hôm sau , tôi tạm biệt vợ chồng bác Thùy mà lên đường đi về quê nhà , không có xe nên tôi chỉ còn cách đi bộ
Tôi cố đi thật nhanh để sớm về tới nhà , mệt thì dừng lại nghỉ bên đường , đến bốn giờ chiều tôi mới về tới , bước vô trong nhà tôi thấy cha má tôi đang đứng trước bàn thờ khóc , trên đó là di ảnh của tôi
" Cha má ! "
Tôi hét lớn như thỏa niềm nhớ mong , cha má tôi nghe thấy tiếng tôi thì quay phắt lại
" U-uyên...Uyên phải không con ? "
Má tôi lắp bắp hỏi còn cha tôi thỉ mở to mắt ra nhìn tôi như không thể tin được là tôi vẫn còn sống
" Là con đây ! "
Tôi nhào tới ôm chầm lấy má tôi , má tôi ôm tôi thật chặt và khóc
Một lúc sau thì tôi mới dìu má tôi và cha tôi ra ghế ngồi
" Con chưa chết , con bị người ta hãm hại "
Tôi tường thuật lại hết câu chuyện đã xảy ra
" Trời ơi ! Sao khốn nạn thế ! "
Cha tôi đập bàn tức giận , sẵn đây tôi cũng lấy hết dũng khí để thưa chuyện với cha má về chuyện của tôi và chị Lam
" Cha má...con xin cha má cái này được không ? "
Tôi không dám nhìn thẳng mặt cha má mà chỉ dám nhìn vào ly trà trên bàn
" Con nói đi "
Má tôi nói
" Con...con đã có người mà con thương rồi "
Nghe tôi nói thế thì cha má tôi nhìn nhau vui mừng
" Con gái chúng ta lớn rồi ! "
Tôi thấy cha má vui như vậy thì cũng lấy hết dũng khí nói ra
" Nhưng mà...nhưng mà người con thương là con gái "
Tôi ấp úng nói ra , cha má tôi đang vui mừng thì cũng bắt đầu đanh mặt lại
Lúc này tâm trạng tôi thấp thỏm lo sợ , sợ vì cha má tôi sẽ không đồng ý và sợ sẽ bị cha má đuổi ra khỏi nhà rồi từ mặt
" Chắc là tình cảm nhất thời thôi con "
Má tôi nói
" Không đâu cha má ! Đây là tình cảm thật sự của con , thật ra con đã có cảm giác không thích con trai từ lâu rồi nhưng con không dám nói với cha má vì sợ sẽ bị chửi "
Tôi nghiêm túc nói với cha má với mong muốn cha má sẽ hiểu cho tôi
Cha má trầm mặt hồi lâu không nói gì cả làm cho tôi có chút lo lắng
YOU ARE READING
Dở Dang《 BHTT - Thuần Việt 》
General FictionChuyện kể rằng vào năm 1975 , cái năm mà chiến tranh bùng nổ khắp cả nước , cái ngày mà mẹ phải chia tay con vợ phải lìa xa chồng thì lại có hai người phụ nữ du kích thầm thương nhau , cái kiểu thương ấy thời bấy giờ rất bị miệt thị , người đời khin...
