Tôi vội hỏi: "Tại sao con ma kia muốn hại chúng tôi?"

Cụ bà nói rất nhiều, nhưng ánh mắt cứ nhìn tôi chằm chằm.

Người dẫn đường im lặng lắng nghe, cân nhắc một lúc rồi dịch lại: "Tục nhặt xương chôn cất có từ thời chiến tranh loạn lạc, người dân không ngừng di cư, vì sợ người chết không còn xương cốt, không có người cúng bái, không có linh hồn để nương tựa nên mới nhặt xương, tiện cho người dân di cư. Nhưng cũng có một số người chết không được nhặt xương nên sinh ra oán khí, hóa thành ma quỷ. Bà Long lúc còn sống ngày ngóng đêm trông mấy người trở về, nhưng mãi đến lúc chết vẫn không được nhìn thấy ai. Người Miêu chúng tôi có câu nguyền rủa là: Chết rồi, xương cốt cũng không ai thèm nhặt! Bà Long mang theo oán hận xuống mồ, xương bị chôn trong lòng đất hơn mười năm, gia đình mấy người vừa về nhặt xương đã bất kính, việc này đánh thức con ma cân xương."

Nói tới đây người dẫn đường thở dài: "Một khi xuất hiện, con ma này sẽ không biến mất. Đáng lẽ tối qua cả nhà mấy người đều phải chết, bây giờ đã thoát khỏi một thảm họa, mấy người mau đi đi, đừng tiếp tục ở đây, con ma đó chắc chắn sẽ tới tìm nữa."

Ba chúng tôi rơi vào trầm mặc, nhìn nhau.

Chuyện cân xương tính tử vi cung mệnh tôi đã nghe nói.

Nhưng con ma cân xương này là chuyện gì đây?

Bài ca dao tối qua hát rằng ba cân ba, bốn cân bốn, nhưng xương người chắc chắn nặng hơn thế.

Có lẽ sự hoài nghi lộ rõ trên mặt tôi khiến cụ bà bực bội.

Bà cụ đứng dậy, chỉ vào tôi, nói rất nhiều, ánh mắt thể hiện sự giận dữ.

Người dẫn đường vội an ủi bà ta, quay sang nhìn tôi, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Tôi nghĩ chắc mình đã vô tình xúc phạm đến tín ngưỡng của họ, vì thế lập tức nhận sai xin lỗi.

Có điều người dẫn đường lại nhìn tôi một lúc, sau đó nói chuyện với cụ bà như muốn xác nhận.

Rồi ông ta lại nhìn tôi, nhìn kỹ từ mắt đến mũi miệng.

Bố mẹ tôi lo lắng, mẹ tôi theo bản năng kéo tôi ra sau lưng chắn ánh mắt của ông ta.

Người dẫn đường nói: "Bà cụ bảo chỉ cần đem đi cân thi thể, cô sẽ tin."

Cân thi thể?

Tôi liếc nhìn cái cáng được phủ ga trải giường, vội lắc đầu: "Không cần! Không cần! Tôi tin!"

Nhưng cụ bà rất nghiêm túc, cứ chỉ vào mặt tôi, gầm gừ với người dẫn đường.

Tuy nghe không hiểu nhưng từ biểu cảm và giọng điệu đề có ẩn ý không thể phủ định.

Cái xác mềm nhũn như vậy sao có thể cân?

Hơn nữa cân thì có ý nghĩa gì?

Trọng lượng của thi thể và người sống vốn chẳng khác nha là mấy!

Người dẫn đường thế mà nói với tôi: "Những người khác không tin cũng không sao, nhưng cô bắt buộc phải tin!"

Tôi không khỏi nhíu mày. Tại sao tôi phải tin chứ?

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũWhere stories live. Discover now