Chương 12: Thương lượng

Začít od začátku
                                    

Trên bàn ăn Triệu Bảo Quốc nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lập tức dỏng tai lên nghe.

Lời nói này là ý gì đây? Lời này chẳng lẽ hai đứa nhóc trước mặt vẫn có thể lên tiếng được à?

Triệu Bảo Quốc không nhịn được nhìn chằm chằm vào Từ Gia Kha. Nếu như, Từ Gia Kha cùng chủ công ty thật sự có quan hệ họ hàng, vậy thì nó có thể lên tiếng nói giúp cũng tạm được, tuy rằng hai người trước mặt chỉ là hai đứa trẻ vị thành niên.

Triệu Bảo Quốc tỏ thái độ hoài nghi tiếp lời, "Tiểu Từ à, chuyện cháu vừa nói là thật sao? Công ty đó thật sự là của cô cháu hả?"

Từ Gia Kha gật đầu, "Đúng vậy, công ty đó là cô cháu thành lập mấy năm trước lúc bà ấy nhàn rỗi không có việc gì làm. Không ngờ rằng việc kinh doanh cũng không tệ."

"Ồ, thì ra là thế à." Trong lòng Triệu Bảo Quốc vui mừng khôn xiết, cân nhắc nên mở lời như thế nào một lúc mới nói, "Ây da, chú nói không phải chứ, tiểu Từ à, nhân viên công ty cô cháu quả thực rất lợi hại. Hôm nay đem giá óc chó ép xuống thấp như vậy, cháu nói xem quanh năm suốt tháng đầu tắt mặt tối, tiền vất vả một năm trời đều không kiếm lại được. Nhưng mà năm nay óc chó bán không được tốt, chú thật sự không nỡ bỏ đi, mặc kệ giá cả thấp bao nhiêu cũng phải đồng ý." Vẻ mặt Triệu Bảo Quốc buồn bã, vừa nói vừa khoa đôi tay to đen sạm.

Từ Gia Kha cười trong lòng, nhưng bên ngoài vờ xua tay nói, "Ồ, là như vậy sao? Vậy cháu phải nói tốt với cô cháu một chút, làm ăn mà, làm mất lòng nhau là không tốt rồi."

Thấy Từ Gia Kha đáp lại lời mình, trên mặt Triệu Bảo Quốc lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng nói, "Ha ha, vậy chuyện này phiền tiểu Từ nói thêm mấy câu rồi, ngày mai Lê Dự đưa mấy đứa đi ra ngoài dạo chơi, chú kêu Anh Tử nấu thêm vài món, không hề gì..."

Triệu Bảo Quốc vẫn chưa nói hết, Lê Dự đã cắt ngang: "Ngày mai cháu phải đi học."

Triệu Bảo Quốc liền nhướng mày, đanh giọng quát, "Đi học cái gì chứ? Ở nhà đi!"

Lê Dự mím chặt môi, không lên tiếng trả lời, tay cầm đũa hơi dùng sức.

"Vậy chi bằng ngày mai đến thăm quan trường học đi." Cố Thừa Minh vừa dứt câu, Lê Dự liền sửng sốt. Triệu Bảo Quốc có chút sượng sùng, nhưng bây giờ không dám đắc tội với bọn họ, bèn lúng túng ngậm miệng lại.

Sau bữa trưa, Cố Thừa Minh cùng Lê Dự về phòng nghỉ ngơi. Bởi vì ngày mai Lê Dự phải đi học, nên Cố Thừa Minh đề nghị buổi chiều không ra ngoài chơi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Lúc này Cố Thừa Minh tựa vào giường nhìn Lê Dự ôm sách vở ngồi nghiêm chỉnh học bài, trong tay anh tùy ý nghịch bức tượng gỗ mèo con của Lê Dự khắc.

Khi Lê Dự vươn vai, Cố Thừa Minh lên tiếng hỏi, "Lê Dự, nếu như em có cơ hội đến một nơi tốt hơn để học, em có đi không?"

Động tác của Lê Dự ngưng lại, chớp mắt đáp: "Tôi cũng không biết nữa."

"Vậy sao? Anh thấy em thích học như vậy còn cho rằng em sẽ đồng ý đấy!" Cố Thừa Minh cười cười ngồi thẳng người dậy, đặt bức tượng trong tay sang một bên.

[Đang tiến hành] Dùng sự khắc sâu của anh cưng chiều em cả đời - Đường Ký SơKde žijí příběhy. Začni objevovat