iced americano.

868 84 11
                                    

rảo bước trên con đường quen thuộc dẫn lối đến quán cà phê của bác choi, jaeyun chợt thở dài. đã hai ngày qua jaeyun đều đặn ghé sang quán để mua một ly americano cho những ngày học hai buổi ở trường, cà phê thì mua được rồi đấy nhưng người muốn gặp lại chẳng thấy đâu. jongseong bảo jaeyun biết dành một góc nhỏ trong tim cho heeseung rồi, nhưng thành thật mà nói thì em chẳng biết cảm xúc hiện tại của mình như thế nào nữa. nó có chút khó khăn để sắp xếp mớ lộn xộn hơn em nghĩ.

"bạn jaeyun, một ly iced americano mang đi."

tiếng của cậu nhân viên ở quầy nhận đồ uống gọi tên jaeyun khiến em bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình. tạm vứt những mớ ưu phiền rối như tơ vò ra đằng sau đầu, jaeyun quẳng ba lô lên vai rồi nhanh chóng bước đến.

"cảm ơn bạn ạ."

nhận được ly americano từ tay bạn nhân viên, jaeyun mới chợt nhận ra đây đã là ly thứ ba trong tuần, lại vừa ngẫm nghĩ chẳng biết mình đã đổi sang món đồ uống đắng nghét này từ bao giờ. vốn dĩ trước đây jaeyun luôn thắc mắc không biết vì sao mọi người lại chọn americano nhiều đến như vậy. có lẽ là sau những lần cùng heeseung rảo bước trên đoạn đường về đêm, khi mà hắn nhấp một ngụm americano để rồi vị đắng đọng lại trên đầu lưỡi và em sẽ được nghe heeseung luyên thuyên về chúng suốt quãng đường về nhà đây mà.

"jungwon ơi.."

bóng dáng cậu em thân thiết bất ngờ lướt qua tầm mắt của jaeyun, khẽ gọi tên người nhỏ hơn. jaeyun vô thức mân mê ly americano trong tay của mình, lại cảm thấy dâng lên một cỗ cảm xúc rạo rực trong lòng.

"không có, hôm nay cũng không đến."

jungwon ngẩng đầu khỏi bảng thống kê số lượng nguyên liệu của quán khi nghe có người gọi tên mình, như hiểu ý của jaeyun mà lắc đầu. hôm nay nhân viên ở quầy thanh toán là một bạn khác, không phải heeseung. ngày thứ ba jaeyun ghé sang quán cũng chính ngày heeseung xin quản lý nghỉ phép được ba ngày.

"ra là vậy, cảm ơn em, ngày mới tốt lành."

thêm một tiếng thở dài trong buổi sáng này từ jaeyun. nếu nói em không hụt hẫng sẽ là dối lòng, và jaeyun sẽ không bao giờ nói dối bởi cách che đậy cảm xúc của em phải nói là dở tệ, bản thân em thừa nhận điều đấy. mỗi ngày đều ghé sang quán cà phê, mang theo một chút hy vọng nhỏ nhoi mong chỉ được nhìn thấy hắn một lần, để rồi trở về với nỗi thất vọng chất chứa trong lòng.

"anh jaeyun đợi đã."

nỗi thất vọng đang ôm trọn lấy jaeyun, những bước chân nặng nề vô thức xoay gót ngay khi jungwon gọi ngược em lại. cậu nhóc đã bỏ hẳn việc kiểm tra nguyên liệu sang một bên mà loay hoay lấy cái gì đấy ở trong hộc tủ cá nhân nhỏ.

"cái này là của anh."

đặt túi giấy màu nâu trước mặt em, bên ngoài được trang trí bởi những hình dán khác nhau trông rất giống quà xin lỗi bởi sự chú ý của em hơn hết vẫn là tờ giấy ghi chú màu vàng nhạt chi chít chữ viết nguệch ngoạc. nhưng mà...trông nó như quà xin lỗi từ một cậu nhóc nhỏ tuổi quá đi.

"anh heeseung nhờ em đưa cho anh."

jungwon ngừng lại, quan sát biểu cảm trên gương mặt của jaeyun rồi mới tiếp lời, "hôm qua mưa lớn mà anh heeseung vẫn đội mưa đến đây để nhờ em đưa anh thôi đấy."

heejake | anh trai nhà số mười lăm.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ