Chương 6

4.9K 333 43
                                    

Chương 6: Tôi bị bệnh.

Trò chuyện với nhau được vài câu như vậy, sau hôm đó hai ngày liền Thẩm Cảnh Viễn không thấy mặt Yến Khinh Nam.

Ngày thứ ba Thẩm Cảnh Viễn chụp ảnh cây mọng nước trong phòng. Vì mãi mà mới được một ngày có chút ánh mặt trời, cây mọng nước lại là loài ưa sáng, Thẩm Cảnh Viễn mang chậu cây ra ban công phơi.

Lá cây đủ loại màu sắc trông rất đẹp dưới nắng. Thẩm Viễn thuận tay chụp mấy bức hình đăng lên vòng bạn bè. Yến Khinh Nam like bài trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, còn bình luận: Trùng Khánh nắng đẹp vậy à?

Cũng có nghĩa là ông chủ đang không ở Trùng Khánh.

Thẩm Cảnh Viễn trả lời: Ừm, ông chủ đi đâu chơi thế?

Không lâu lắm, Yến Khinh Nam trả lời về nhà mấy hôm. Thẩm Cảnh Viễn còn nói hai ngày tới vẫn muốn thấy nắng, sau đó hai người không bình luận qua lại nữa.

Y vừa đặt điện thoại xuống một lát thì thông báo cuộc gọi hiện lên. Thẩm Cảnh Viễn nhìn, là Giản Đông bạn y.

Vừa nghe máy Giản Đông đã gào to vào loa: "Anh Thẩm, đang ở Trùng Khánh hả?"

Thẩm Cảnh Viễn chưa nghĩ ra sao Giản Đông lại biết, ngơ ngác "Ờm" một tiếng.

"Tôi cũng đang Trùng Khánh đây, đi tôi mời cậu bữa cơm." Giản Đông nói.

Thẩm Cảnh Viễn đi, lái xe đi.

Lúc gửi địa điểm hẹn Giản Đông còn dặn y lên cầu vượt phải cẩn thận theo chỉ đường, tuyệt đối đừng có quẹo lộn. Thẩm Cảnh Viễn đi đến nơi mới phát hiện đây là con đường y đã cùng Yến Khinh Nam đến chợ buôn bữa trước.

Cuối cùng Thẩm Cảnh Viễn không đi nhầm đường, lái vô cùng chính xác.

Giản Đông đã chờ ngoài cửa từ sớm, nhưng hình như không nhận ra Thẩm Cảnh Viễn vừa mua xe. Tới khi đến trước mặt, Thẩm Cảnh Viễn mở cửa bước xuống Giản Đông mới rướn cổ nhìn vào mấy lần, cười rộ lên: "Anh Thẩm!"

Giản Đông vẫn không thay đổi gì, hồi trước là một oắt con tròn trịa, bây giờ cũng không kém gì mấy.

Thẩm Cảnh Viễn chỉ tới trước bảo mình đi đỗ xe, Giản Đông vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức chạy đến để y xuống xe.

"Anh em mình bao nhiêu năm trời không gặp rồi?" Giản Đông ôm lấy vai Thẩm Cảnh Viễn, ngửa đầu nhìn lên trời.

"Bao giờ cậu mới thôi nhìn lên trời đấy?" Thẩm Cảnh Viễn cười, y biết thói quen của Giản Đông. Từ hồi cả hai quen nhau Giản Đông cứ vậy, nghĩ ngợi gì trong đầu là lại ngước mắt lên trời, không bao giờ giấu nổi.

Giản Đông cũng cười, từ giây phút thấy Thẩm Cảnh Viễn xong vẫn chưa chịu ngưng.

"Vào trong từ từ nói chuyện đi." Giản Đông khoác tay lên vai Thẩm Cảnh Viễn.

Giản Đông biết khẩu vị của Thẩm Cảnh Viễn, đó giờ đi ăn cùng nhau Giản Đông vẫn hay là người gọi món. Lần này gọi xong anh ta lại đưa thực đơn cho Thẩm Cảnh Viễn, nói: "Lâu quá không gặp, xem thử có gì cậu không muốn ăn không?"

[ĐM] Anh Biết Mình Sắp Mất Em - Khổ TưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ