Thích lắm, thích được em vỗ về.
"Mikey, em đang vất thân mình ở xứ nào rồi?".
Em hay lang thang trên ngõ phố những đêm buồn, đi mãi đi mãi và sa vào góc khuất không ánh đèn.
Mikey của gã hay mặc xác cho đám côn đồ ngạo nghể bủa vây xung quanh mình, rồi lại một chân một tay tẩn cho lũ ấy một trận tơi tả.
Đó chắc đã là cái thứ hình thức để em giải trí rồi, gã không dám bảo đó là thú vui, vì đã bao giờ em thư giãn đôi chân mày sau mỗi lần tay nhuộm sắc máu đâu.
Kakuchou càng nghĩ lại càng nhớ, nhớ một lần em có nói ghét cay ghét đắng việc bị chèn ép, còn bắt gã phải hứa rằng luôn phải để em tự do bay nhảy cơ đấy.
Nhưng giờ Kakuchou thấy lo lắng hơn hết, nhỡ em đang co ro ở cái khu ẩm ướt kinh tởm thì sao? Và khi ấy em lại trách cứ gã, và bỏ đi mất tâm. Bỏ gã đi.
Bàn tay vội vã cầm điện thoại, cuống cuồng tìm số em trong danh bạ. Gã không hiểu, rõ là khi nãy vẫn thư thái mà ngắm mây trời, bây giờ lại đau đầu muốn phát điên.
"Mikey, Mikey, em đâu rồi?! Đâu mất rồi?!".
Hồi chuông cứ vang ở đấy nhưng không có ai nhấc máy lên trả lời, không một ai.
"Mikey, Mikey, nhấc máy đi em, làm ơn!".
Điệu nhạc đinh đang vẫn vang không hồi kết, từng giây từng phút đều dấy lên cho gã nồi niềm lo lắng vô bờ.
Em ơi, đâu mất rồi? Làm ơn đấy, xin em, trả lời đi.
Mặc kệ cho gã có lo tới thế nào, thì Mikey em đây vẫn vô tư nốc từng chai bia đậm, uống tới say khướt.
"Ông chủ, thêm một ly nữa!".
Mikey hăng hái giơ lên ly bia to rỗng tuếch, hôm nay em đã uống rất nhiều, nhiều hơn cả những gì Kakuchou cho phép, nhưng! Là "nhưng" đấy!
Hôm nay là một ngoại lệ, không có Kakuchou, không cần cái tên tồi tệ ấy đâu. Hôm nay em sẽ là em, không có khuôn khổ gây đau đầu nữa.
Hôm nay là ngày của em.
"Cậu đã uống nhiều rồi đấy, không ngán ngẩm với đống men cay này sao?".
Chủ quán tạm dừng công việc, như người cha mà lên giọng cằn nhằn, không phải ông ta không muốn em uống thêm, mà do em uống nhiều quá thể rồi, xem xem đống vỏ chai thủy tinh lăn lóc ở đó đều do em đây uống hết đấy.
"Liên quan gì? Ông bảo ngán là ngán ra sao hả?!".
Em đập mạnh chiếc ly thủy tinh xuống bàn gỗ, giọng điệu gắt gỏng hơn mọi khi, vì em muốn uống thêm, thêm thật nhiều mới tốt.
Vì sao? Em không biết, nhưng vẫn là muốn uống thật nhiều. Vì như thế... Mới tốt.
Ông ta thở một hơi dài, còn trẻ mà quấy đến thế rồi, sau này có khi sẽ dở luôn cả tiệm bia ra.
"Về đi, không tiếp cậu nữa".
Thật sự rất mệt mỏi, là em mệt mỏi. Bởi duy nhất để giải sầu chỉ có chỗ này thôi, em không muốn vào bar, Kakuchou sẽ giận...
_Kakuchou×Mikey: Nhiều_
Start from the beginning
![[AllMikey] Memory](https://img.wattpad.com/cover/283299903-64-k474480.jpg)