Vừa ngập ngừng vừa vụng về, người từng chứng kiến phong nguyệt như cô chỉ liếc một cái là lập tức nhìn thấu tâm tư của chàng thư sinh trẻ tuổi, khi đó bọn họ rõ ràng chưa từng gặp nhau, mà cô vẫn có thể tươi cười bảo rằng dường như từng quen biết. Ấy thế nhưng giờ đây trăm năm trôi qua, rõ ràng từng gặp, cô lại lắc đầu.
“Chị chưa từng gặp em.”
Bì Tu và Văn Hi thở phào nhẹ nhõm, mà Ngô Tổ thì lại quýnh lên.
Cậu tiến lên một bước, nói: “Nhưng em rõ ràng…..”
“Rõ ràng cái gì?” Giả Tố Trân hơi nhướn mày, hàng lông mày được tô vẽ tỉ mỉ cong lên tựa như trăng non, đôi mắt cười cong cong nhìn người trước mặt: “Thấy chị đẹp nên muốn kiếm cớ bắt chuyện đúng không? Mới tí tuổi mà sao không chịu khó học cho giỏi hả?”
Ngô Tổ vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải…..”
Không phải? Không phải là có ý gì, là nói mình không đẹp ư?
Giả Tố Trân cứng đờ: “Ý em là chị không đẹp sao?”
Cô hơi hối hận vì hôm nay chỉ trang điểm nhẹ nhàng.
“Không, ý em không phải thế đâu. Em thật sự cảm thấy chị trông rất quen mắt, trước đây chúng ta nhất định từng gặp nhau rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Tổ liền cảm thấy mình như bị thần kinh, người ta đã nói là chưa gặp mà sao mình còn không biết xấu hổ cố sáp lại chi?
Cậu lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách, lại nói: “Cũng có thể là em nhớ nhầm, nhưng mà khi hát hí khúc trông chị thật sự rất là xinh.”
Giả Tố Trân cười khúc khích, bàn tay che miệng không tỏ vẻ thất lễ, cô nhìn Ngô Tổ bằng ánh mắt lưu luyến, có tình mà lại tựa như vô tình. Cô xua xua tay: “Được rồi được rồi, trước đây chị chưa từng gặp em, bây giờ xem như là gặp rồi nhé, còn chuyện gì khác không?”
Ngô Tổ lắc đầu, thấy cô nhìn mình thì cảm giác lúng túng, bèn cười gượng rồi chạy về bàn của mình, rầu rĩ nghĩ vừa rồi mình lỗ mãng không biết nặng nhẹ.
Cậu vuốt mặt, lần đầu tiên cảm thấy cái mặt của mình thật hỏng việc, nếu mà mặt giống Ngô Ngạn Tổ hay Kim Thành Vũ thì chị ấy cho dù không quen cũng nhất định nói là quen.
Không thì giống Giả Bảo Ngọc, đi đến nói một câu tôi từng gặp chị gái này, thế thì cũng sẽ không lúng túng như lúc này. (Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng gặp con gái thì hay nói câu này để bắt chuyện làm quen.)
Móa, suy cho cùng vẫn là vấn đề ngoại hình.
Giả Tố Trân nhìn Ngô Tổ đi rồi, đừng ở chỗ cũ một hồi, nụ cười trên mặt rốt cuộc không che giấu được nữa, cô quay người đi vào bếp múc hai bát canh hạt sen đường phèn lớn, bưng ra ngoài trước con mắt dáo dác của đám hầu tinh.
Bì Tu dẫn Văn Hi đi về phía cửa, bảo với Giả Tố Trân: “Lại đây, nói chuyện với cô một chút.”
Ông chủ mang chúa mách lẻo đến thị sát, đám khỉ và Chổi Nhỏ lập tức không dám nhìn lung tung nữa, đặc biệt là không dám nhìn cái quần đùi đi biển bạc màu mua mười lăm đồng ba cái ở chợ đêm mà ông chủ đang mặc trên người.
YOU ARE READING
Q.C.T.H.C.C.V.K.C.R
Humormình up giữ riêng cho bản thân,bạn nào đọc đc thì đừng leak ra nhé :"))
