Q4.Chương 39: Thay đổi

Začít od začátku
                                    

Bữa sáng vẫn như bình thường, mỗi người một ly sữa bò, một cái sandwich và trứng luộc, không có gì đặc biệt, nhưng lại rất có cảm giác của gia đình. Phương Viên sớm đã quen với chuyện này, nhưng hôm nay cô lại có khoảnh khắc hoảng hốt.

"Xong chưa? Tới đây ăn sáng đi." Nghe tiếng Phương Viên tắt đèn, Đới Húc xoay người cười gọi cô, thái độ không khác ngày thường, vừa không có vẻ xấu hổ xa lạ, vừa không quá nhiệt tình.

Phương Viên cũng cố gắng không nghĩ tới cuộc đối thoại của cả hai hôm trước, vẫn gật đầu như thường ngày, đi qua định ngồi xuống, nhưng khi thấy mặt Đới Húc, cô không khỏi sửng sốt.

"Anh... Anh..."

Bị cô nhìn chằm chằm, Đới Húc đương nhiên xấu hổ, anh sờ mặt mình, thử hỏi: "Là vì không quen hay cảm thấy đáng sợ vậy?"

"Không đáng sợ, chỉ là... Đúng là không quen lắm." Phương Viên trả lời đúng sự thật.

Hôm nay Đới Húc thoạt nhìn không giống bình thường, thường ngày anh hình như luôn quên việc cạo râu, dù đông hay hạ cũng thích mặc quần áo rộng thùng thình, mùa hè thì mặc quần trên mắt cá chân một chút, mùa đông thì biến thành quần dài, màu sắc không phải màu quân lục thì là màu kaki, trên cơ bản không có gì khác biệt lắm. Phương Viên cũng đã quen với anh như vậy, kết quả hôm nay đột nhiên thấy anh cạo sạch râu trên mặt, còn mặc áo sơ mi màu xanh biển giúp tôn lên thân hình rắn chắc của anh. Lúc trước Phương Viên không hề phát hiện dáng người của anh chàng cao to này thế mà lại rất cân đối.

Quần được chọn theo tiêu chí thường ngày cũng không thấy đâu, thay vào đó là chiếc quần jeans màu đen, trên đùi có vài vết xước màu trắng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, nhưng phối với áo sơ mi lại trở thành phong cách khác hẳn Đới Húc hay mặc, khiến Phương Viên không khỏi thầm cản thán. Quả nhiên Phật dựa kim trang, người dựa quần áo, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, dáng người đó, nhưng chỉ cần cạo sạch râu, thay bộ đồ khác, Đới Húc đã khác đến vậy.

"Nào, ăn sáng đi." Đới Húc bị phản ứng của Phương Viên chọc cười, vội đẩy bữa sáng cho cô, "Tôi thấy em trợn mắt há hốc mồm còn tưởng em bị tôi dọa đấy!"

"Sao hôm nay lại... Thay đổi phong cách vậy?" Phương Viên không biết mình có nên hỏi vấn đề này không.

Đới Húc gãi ót, xấu hổ: "Không phải hôm qua đã nói với em rồi sao, tôi khác với người trong ký ức của em, cho nên tôi mới nghĩ có phải do hình tượng mấy năm nay đi theo con đường không phù hợp lắm nên mới khiến em không nhận ra hay không, như bây giờ có lẽ em sẽ thấy quen mắt một chút."

Phương Viên chỉ cười, không nói chuyện. Thật ra cô muốn nói cho dù hiện tại Đới Húc cạo sạch râu, ăn mặc kiểu dáng nhanh nhẹn gần với người trong ký ức của cô hơn nhiều, nhưng cái người trong ký ức đó đối với cô chỉ là một người xa lạ, căn bản không quen thuộc, người thật sự khiến cô cảm thấy quen thuộc mà lại thân thiết chính là Đới Húc ăn mặc thùng thình mặt hay để râu kia.

Nhưng suy nghĩ này cô không dám nói, dù sao Đới Húc cũng đã tốn công thay đổi hình tượng, nếu cô còn nói như vậy chẳng phải giội chậu nước lã, gây mất hứng sao?

"Đúng rồi, băng keo cá nhân kia..." Im lặng dùng bữa một lát, Phương Viên bỗng nhớ tới một chuyện, "Anh có sốt ruột không? Nếu không vội, có thể để chỗ em mấy ngày được không? Em sẽ không làm hư?"

Nghe cô nhắc tới băng keo cá nhân, Đới Húc không khỏi căng thẳng, nhưng sau khi nghe cô nói hết, anh mỉm cười, gật đầu: "Được, em cứ giữ đi."

Hai người dùng xong bữa sáng liền theo lẽ thường ra ngoài đi làm, dọc đường không xảy ra chuyện gì, áo khoác Đới Húc dùng vẫn là cái cũ, nhưng không biết có phải vừa thay đổi phong cách hay không, nhìn anh hơi khác một chút. Hai người tới Cục Công An xử lý chút chuyện trước rồi định đi tìm người nhà Đoạn Phi Vũ.

Tới Cục Công An, vốn dĩ từ dưới lầu đến văn phòng chưa cần đến mười phút, nhưng hôm nay bọn họ lại tốn khoảng hai mươi phút, nguyên nhân đương nhiên là vì Đới Húc thay đổi hình tượng. Từ lúc tới Cục Công An thành phố A, anh luôn là người đơn giản không quá chú trọng bề ngoài, mọi người đều đã quen với điều đó, bây giờ đột nhiên thấy anh cạo râu, ăn mặc cũng khác thường cứ như thấy mặt trời mọc đằng tây, vô cùng kinh ngạc.

Thậm chí có nữ đồng nghiệp trung niên còn kéo Đới Húc sang một bên, hỏi có phải có chuyện tốt không.

Đới Húc dở khóc dở cười, đây dù sao cũng là việc riêng của mình, anh không định giải thích quá nhiều, chỉ cười hi hi ha ha qua loa có lệ, cùng Phương Viên lên lầu. Vất vả lắm mới tới tầng của đội hình sự, vừa qua lỗi rẽ thì lại gặp Mã Khải và Lâm Phi Ca đang nói chuyện ở hành lang, hai người thấy Phương viên, chào hỏi, qua mấy giây mới nhìn ra người bên cạnh Phương Viên là Đới Húc.

"Lão Đới? Thật hay giả vậy?" Mã Khải mở to hai mắt, chạy tới giữ chặt Đới Húc, nhìn từ trước ra sau, "Trời ạ, sao anh lại thay đổi hình tượng thế?"

"Thay đổi theo hướng tốt hay xấu?" Đới Húc cười hỏi.

"Trời ạ, từ lúc biết anh đến giờ đây là lần đầu em biết thì ra anh cũng là soái ca đấy!" Mã Khải khiếp sợ, "Sao anh thay đổi được thế này thế? Lão Đới, anh dạy em đi! Giúp em thay đổi đi, đẹp trai hơn chút cũng được!"

Lâm Phi Ca cũng kinh ngạc, có điều nghe Mã Khải nói xong, cô bật cười một tiếng, đi tới đánh lên lưng Mã Khải một cái: "Cậu ngốc hả? Cậu tưởng người bình thường muốn đẹp là đẹp sao? Thầy hướng dẫn của tớ vốn đã có nét sẵn, bây giờ chỉ cần chỉnh chu một chút là thấy hiệu quả, còn người như cậu, tỉnh mộng đi, chấp nhận hiện thực đi, đừng nằm mơ nữa!"

Tuy Lâm Phi Ca nói chuyện với Mã Khải nhưng khi nhắc tới Đới Húc, thái độ đã có chút thay đổi. Trước đây vì Đới Húc không viết tên cô ấy trong danh sách tuyên dương cuối đợt thực tập, Lâm Phi Ca rất giận Đới Húc, đến sau này vì cãi nhau với Phương Viên, cho dù cả hai hiện đã làm hòa, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều thờ ơ với anh, hôm nay gặp lại, cô ấy thế mà gọi Đới Húc là "Thầy hướng dẫn của tớ".

Việc này phải giải thích sao nhỉ? Phương Viên thầm nghĩ. Hiện tại, nếu tránh được cô sẽ tránh Lâm Phi Ca, có điều không cần phải sợ cô ấy, chỉ cần duy trì mặt ngoài hòa bình là được.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiKde žijí příběhy. Začni objevovat