Chương 58

4.9K 202 27
                                    

Editor: Dánh

Kiều Nguyệt không khống chế được nước mắt của mình, cô nhìn không rõ sắc mặt Thương Yến, càng không nghe thấy anh nói gì.

Hiện tại toàn bộ đầu óc cô đều đang nghĩ về chuyện Thương Yến muốn cưới người khác.

Ghé vào trong ngực Thương Yến, Kiều Nguyệt nắm quần áo trước ngực anh, ban đầu là nén giọng nhỏ giọng nức nở, đến sau càng khóc càng lớn tiếng.

Sắc mặt Thương Yến hoảng loạn, anh cố gắng để mình trấn định, nâng mặt cô gái nhỏ lên, không ngừng lau nước mắt trên mặt cô.

Đến khi khăn tay đều ướt sủng, cô gái nhỏ vẫn không ngừng khóc, nước mắt càng chảy càng nhiều.

"Nguyệt Nguyệt," Thương Yến gấp đến thanh âm đều khàn, anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô gái nhỏ, cúi đầu, cẩn thận hôn lên, "em đừng khóc."

Kiều Nguyệt há miệng thở dốc, lại không nói ra lời.

"Nguyệt Nguyệt, đều là anh không tốt, em đừng giận." Thương Yến hôn lên nước mắt trên mặt cô, trong miệng không ngừng dỗ cô.

Cô gái nhỏ khóc đến quá thảm, trên mặt cũng dính vài sợi tóc. Thương Yến sửa sang tóc tai lại cho cô, sờ sờ mặt cô.

Anh bám vào bên tai cô gái nhỏ, từng câu từng câu dỗ cô.

Kiều Nguyệt nghe anh ôn nhu nhẹ giọng dỗ dành, trong lòng càng khó chịu. Sau này anh sẽ giống như hiện tại, ôm người phụ nữ khác, dịu dàng dỗ dành. Qua thêm một thời gian nữa, anh sẽ hoàn toàn không cần cô nữa.

Kiều Nguyệt cắn cắn môi, nghẹn đến mặt đỏ bừng mới đem nước mắt nghẹn lại. Cô thích Thương Yến, nhưng tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm tình nhân không thấy được ánh sáng của anh sau khi anh kết hôn.

Tiếng khóc cô gái nhỏ dừng lại, Thương Yến nhẹ nhàng thở phào, hôn mặt cô, dỗ cô: "Nguyệt Nguyệt, em đừng giận."

Anh nhận thua. Ép buộc cô gái nhỏ, cuối cùng người khó chịu nhất vẫn là anh.

Hoắc Tiêu phân tích tình huống cũng không thích hợp với anh. Cô gái nhỏ chính là mạng của anh, anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ ép cô làm chuyện cô không thích.

Nếu trong lòng cô còn có Lâm Thư Mặc, thế thì sau này anh sẽ đối với cô càng tốt, tốt đến mức cô gái nhỏ không rời khỏi anh được, khiến cô hoàn toàn quên Lâm Thư Mặc.

Trong lòng Thương Yến nhẹ nhàng, anh bế cô gái nhỏ lên, hôn hôn, khóe miệng nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, mấy ngày nay đều là anh ..."

"Anh để tôi rời đi đi," Kiều Nguyệt ngước mắt, nhìn chằm chằm anh, mở miệng ngắt lời anh, ngữ khí kiên định nói: "Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau."

Kiều Nguyệt nói xong, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên, nước mắt vừa nhịn xuống lại chảy ra.

Cô bắt lấy quần áo Thương Yến, nói năng lộn xộn, nghẹn ngào cầu xin: "Tôi không muốn cùng anh ở bên nhau nữa, anh thả tôi đi đi. Tôi, tôi không thích anh, sau này cũng sẽ không thích anh ..."

[EDIT - HOÀN] Thích em, thích mê muội vì emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ