Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)full

791 0 0
                                    

Sáng sớm, Băng giật mình thức giấc.

Theo thói quen, Băng mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, hai tay dơ lên cao, vươn vai, đầu nghiêng hết sang trái rồi lại nghiêng sang phải.

Mọi hôm đều là do Băng dậy sớm hơn Hoa nên nhiệm vụ gọi Hoa dậy vào mỗi sáng là do Băng đảm nhận.

Sờ vào tai ông ta, mà Băng cứ ngỡ tưởng là tai Hoa, Băng véo nhẹ.

_Dậy đi ! Sáng rồi !

Đang ngủ ngon lành, tự dưng bị cô vợ nhỏ dùng hành động thô bạo và cái miệng như loa phát thanh gọi dậy, ông ta mở mắt.

_Cô có thể nói nhỏ được không ?

Băng vẫn tưởng đang ngủ ở căn nhà trọ và người đang nằm cạnh mình suốt đêm hôm qua là Hoa nên không chú ý đến giọng nói của ông ta.

_Đã sáng rồi mà cậu vẫn còn nằm gan nữa hả ?

Ông ta sửng sốt nhìn Băng, chú ý đến lời Băng nói, ông ta mới biết cô vợ của mình vẫn còn đang nằm mộng.

Vén chăn, ông ta ngồi dậy.

_Cô đang nói chuyện với ai thế ?

Băng quay lại nhìn ông ta.

_Con quỷ ! Đừng nói lôi thôi ! Mau dậy nấu cơm sáng đi !

Lúc này ông ta rất muốn cười, nhưng cười không nổi.

Thấy Hoa không chịu bước xuống giường, cũng không lên tiếng nói câu nào, Băng tức giận mở to mắt nhìn người đang ngồi trước mặt.

Đến khi nhìn kĩ, đầu tiên Băng giật mình, lấy tay dụi mắt hai ba lần, Băng cố nhìn kĩ xem mình có nhìn lầm không, vỗ chán Băng cố nghĩ lại chuyện hôm qua.

Sau khi nhớ lại hiện giờ mình đang là vợ của ông ta, cái miệng nhỏ nhắn của Băng hét lên.

_A…a…a… !

Chỉ thẳng vào mặt ông ta, Băng lắp bắp.

_Tại…tại sao ông lại ngủ ở đây ?

Nhìn khuôn mặt phút đỏ, phút trắng, phút tái nhợt, nhìn ánh mắt thất thần của vợ, ông ta phải cố nén cười.

_Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu ?

_Nhưng…nhưng mà… !

_Nhưng mà sao ?

_Còn sao trăng gì nữa, một căn biệt thự rộng lớn thế này ông không thể tìm được cho mình một phòng hay sao ?

_Cô là gì của tôi ?

Ông ta không trả lời Băng mà ngược lại ông ta còn vặn hỏi Băng.

_Là vợ.

_Đã là vợ thì cô phải ngủ cùng tôi, đúng chứ ?

Băng hầm hầm đứng bật dậy, không thèm bảo ông ta câu nào, Băng nhảy bộp xuống giường.

Hành động của Băng, giống hệt như một đứa trẻ con.

Nhìn Băng chạy vào phòng tắm như gió, ông ta dựa người vào thành giường, tay vắt trên trán, đầu lại nghĩ ngợi lung tung.

Đánh răng rửa mặt xong, không cần chú ý đến người đàn ông đang ngồi trên giường, lấy một bồ đồ trong túi hành lý, Băng đi thay quần áo.

Hôm nay, Băng phải đến trường nên không có tâm tư ăn cơm sáng.

Chỉ cần nghĩ cả ngày hôm nay, mình không phải ở đây, không phải nhìn thấy ông ta, trong lòng Băng cười sung sướng mãi không thôi.

Tuy rằng chỉ dám cười thầm, nhưng làm sao dấu được con mắt sắc bén của ông ta.

Băng vừa bước ra cửa, ông ta nói luôn.

_Ăn sáng xong, tôi sẽ cho người đưa cô đi học.

Cảm giác lúc này của Băng là bực mình.

_Không cần, tôi có thể tự đạp xe đến trường.

_Cô lấy gì để đi ?

Băng gãi đầu, hôm qua, Băng bị ông ta bắt đi bằng xe ô tô nên xe máy đành để lại ở nhà trọ.

Nhưng dù ông ta không bắt đi bằng xe ô tô, Băng cũng không muốn Hoa đi bộ đến trường.

_Tôi có thể đi xe buýt.

_Không nói nhiều, tôi bảo cô làm gì thì cô làm đi.

Băng quay phắt lại nhìn ông ta.

_Xin ông. Tôi là vợ của ông nhưng không phải là con rối của ông. Tôi có chân, tôi tự lo được.

Ông ta không nói gì, bước xuống giường, ông ta đi thẳng vào phòng tắm.

Băng không muốn nhìn thấy ông ta thêm một lúc nào nữa nên đi xuống lầu.

Bà giúp việc mỉm cười chào Băng.

_Chào cô ! Cô có muốn ăn sáng bây giờ không ?

_Cảm ơn Dì nhưng cháu không đói.

Băng hầm hầm chuẩn bị đi ra khỏi cửa, hai vệ sĩ trong bộ đồ màu đen và đeo kính đen đứng chắn trước cửa, một trong hai người lịch sự bảo Băng.

_Xin lỗi cô chủ. Ông chủ dặn không cho cô đi đâu khi nào có lệnh của ông chủ, cô mới được đi.

Băng tức điên lên.

_Mau tránh ra ! Tôi có phải nô lệ của ông ta đâu.

Họ không nói gì, mặc Băng cố đẩy họ ra cũng vô ích, họ giống như một tảng đá, sức lực nhỏ bé của Băng làm sao có thể nhấc nổi hai tảng đá kia.

Cuối cùng hét chán, Băng đành ngồi xuống ghế xô pha ngoài phòng khách.

Bà giúp việc chứng kiến từ đầu đến cuối, bà cố nén cười.

Thấy Băng đã chịu thua, mặt đang tức giận, bà vội vào bếp, mở tủ lạnh, lấy một ly nước đá, một chai nước ngọt, bà bưng ra ngoài phòng khách.

Đặt trước mặt Băng, bà mời.

_Cô uống đi !

_Cảm ơn Dì.

Băng chán nản bưng ly nước lên uống một ngụm.

Biết rằng mình có cố cũng vô ích, nên Băng đành ngoan ngoãn ngồi chờ ông ta.

Đinh mệnh trái ngang(mysweetlovelyday)fullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ