Nu hoang xa hoi den 1-8

14.1K 15 12
                                    

Chương mở đầu

Mưa. Mưa tầm tã. Hơn 1 tháng qua, chưa có hôm nào mưa lại lớn như hôm nay. 

1 bóng đen nhỏ bé đang cố thu mình lại trong bóng đêm. Vật vờ. 2 con mắt vô hồn đăm đăm nhìn lên bầu trời xám xịt. Những giọt nước lăn dài trên má, ko thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. 

Vẫn ngồi. Thẫn thờ. Trống rỗng. Mất mát. Đau thương. 

Lạnh. Lạnh thấu xương. Bóng đen khẽ run lên từng hồi, cơ thể nhỏ bé gần như kiệt sức. 

Tiếng động cơ ô tô vang lên ngoài đường. Ánh đèn pha sáng lên trong cơn mưa, kịp thời chiếu sáng 1 bóng đen đang từ từ đổ xuống… 

************ 

…Nó mở mắt, cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhất thời nó không thể nào nhớ lại sự việc gì đã xảy ra. Khẽ lắc đầu, nó nhìn ra xung quanh. Ờ xem nào, màu trắng à… một căn phòng màu trắng…ế… từ từ đã… hình như hôm qua nó đi ra khỏi nhà cơ mà, cũng chưa có quay trở lại, làm thế nào nó lại đang nằm trong phòng được?

Mở to đôi mắt, nó nhìn kĩ lại căn phòng. Nó phát hiện ra, đây ko phải căn phòng của nó, mặc dù toàn bộ mọi thứ trong căn phòng này giống với phòng của nó, đều là màu trắng: giường trắng, tủ trắng, bàn trắng, ghế trắng…đến cả đôi dép đi trong nhà cũng màu trắng. Oa, thật ko ngờ rằng cũng có người yêu thích màu trắng đến kinh người như nó!

Nó những tưởng chỉ có mỗi mình nó là quái dị, cả căn phòng chỉ toàn một màu trắng. Những đứa bạn trong lớp đến chơi cũng chỉ dám đến một lần , bọn nó bảo căn phòng màu trắng của nó thực sự rất ghê, trông giống một căn phòng tang. Nó đã rất buồn, nó muốn sửa lại căn phòng của nó nhưng đến lúc phải ra quyết định thì nó lại lưỡng lự. Nó thích màu trắng, nó thích căn phòng của nó như thế này, nó không muốn sửa lại. Mẹ nó thấy thế thì khẽ cười, bảo nó: 

- Nghe mẹ nói này, đừng bận tâm đến những gì người khác nói, đừng để họ lung lay ý chí và niềm tin của con, quyền quyết định và lựa chọn là ở con cơ mà. Con thích màu trắng, con thích căn phòng của con, đừng vì các bạn của con ko thích nó mà phải sửa đổi. 

- Nhưng mẹ ơi, các bạn của con sẽ ko thích chơi với con nữa, bọn nó bảo con là đồ quái dị, bọn nó bảo là thấy khó chịu khi chơi với một đứa quái dị như con.- Nó mếu máo trả lời. 

- Vậy nếu như con sửa lại căn phòng, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn?- Mẹ nó dịu dàng hỏi lại. 

Nó sụt sịt mũi, ngước mắt lên nhìn mẹ, rồi sau đó lại nhìn xuống sàn nhà. Dĩ nhiên là không rồi, làm sao lại dễ chịu được chứ! Nó lầm bầm làu bàu trong miệng, không để ý mẹ nó đang nhìn nó mỉm cười. 

- Vậy con cứ suy nghĩ kỹ đi nhé, rồi nói lại với mẹ.- Mẹ nó vuốt tóc nó, rồi đứng lên đi ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa lại, mẹ nó nói thêm:” Bao lâu cũng được”. 

Nó đã suy nghĩ rất nhiều, lo lắng rất nhiều, cuối cùng cũng đưa ra quyết định trọng đại: giữ nguyên! Sau đó nó đã phải chịu sự hắt hủi của các bạn, lúc nào cũng thui thủi một mình, nhưng nó vẫn cảm thấy rất tốt, ít ra nó vẫn còn mẹ nó và căn phòng thân yêu… 

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 21, 2011 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Nu hoang xa hoi den 1-8Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ